Triêu Hoa Nhược Mộng – Chương 9


Chương 9: Đan dược luyện xong

Từ sau khi Hàn Vũ Dương đến An Thành, một khắc cũng không ngơi nghỉ, hôm nào cũng dẫn tùy tùng lượn khắp An Thành, nhưng hắn không biết rằng bây giờ Vu Nặc cũng không có trong An Thành, mà đang ở núi Ngọc La bồi Bạch lão nhân chơi cờ, uống trà, chuyện phiếm.

Hôm nay, Hàn Vũ Dương biết hơn mười ngày trước có người từng thấy Vu Nặc xuất hiện ở Kính Hồ, bèn kéo theo tùy tùng hăm hở đi tới, nhưng không, bên bờ Kính Hồ có lác đác vài người, nào có bóng dáng Vu Nặc đâu.

“Điện hạ, mau nhìn bên kia bên kia.” – Một tùy tùng nhanh mắt chợt phát hiện trên Kính Hồ có một con thuyền nhỏ, nhìn theo hướng tùy tùng chỉ, phía trước thuyền mơ hồ có thể thấy được một chiếc bóng trắng.

Hàn Vũ Dương chợt cong khóe miệng nở nụ cười, bóng trắng mảnh khảnh mềm mại kia… Thấy con thuyền nhỏ cập vào một tiểu trúc bên bờ, bèn mang theo tùy tùng đến thẳng gian tiểu trúc kia.

“Nặc Nhi… ” – Hàn Vũ Dương rốt cuộc nhịn không được niềm hân hoan trong lòng, lao vào trong tiểu trúc.

Trong tiểu trúc chỉ có một chàng trai áo trắng đang ngồi ngay ngắn, những ngón tay thon dài tinh tế của chàng trai áo trắng mơn trớn từng ly từng tí trên thân Tiêu Vĩ Cầm. Nghe thấy một tiếng “Nặc Nhi”, trong lòng bỗng cuộn lên gợn sóng, vui sướng ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là một chàng trai mặc một thân áo bào xanh hoa lệ.

Bắt gặp đôi mắt đen láy của chàng trai áo trắng, Hàn Vũ Dương sửng sốt, trước mắt là một chàng trai mặc toàn thân áo trắng, chàng trai mảnh mai mềm yếu, miệng cười dịu dàng khiến hắn nhịn không được cảm thán, nước Nam Việt không chỉ có nữ tử xinh đẹp xuất trần, mà ngay cả nam tử, hắn cũng cảm thấy không bằng.

“Tại hạ Hàn Vũ Dương, không biết vị huynh đài đây đã từng gặp cô gái này chưa?” – Hàn Vũ Dương lấy cuộn tranh lụa từ trong lòng, mở ra trước mắt Sở Tử Mộ.

Sở Tử Mộ xem tranh, liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái trong tranh đúng là Vu Nặc, đúng là hình ảnh Vu Nặc mặc nam trang hôm đó mình được thấy ở tiểu trúc này, ngắm chán chê bức tranh xong cũng nhẹ nhàng lắc đầu.

Hàn Vũ Dương thấy Sở Tử Mộ lắc đầu, niềm vui trên mặt cũng dần tan, nhưng vẫn cười nói: “Đã quấy rầy rồi.”

“Công tử, người trong tranh này cũng thật giống vị công tử hôm trước ngài mời.” – Tòng Phong gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nói bên tai Sở Tử Mộ.

Hàn Vũ Dương tai cực thính, vừa nghe thấy, ánh mắt ảm đạm lại nóng rực lên, ánh mắt sáng quắc nhìn xoáy vào Sở Tử Mộ.

Sở Tử Mộ lại cười cười nhẹ như không có gì: “Hôm trước tại hạ có mời ba vị công tử đang du hồ vào tiểu trúc ngồi chơi, có một vị tướng mạo có vài phần tương tự với người trong tranh này, nhưng đó là ba vị công tử.”

“Nhưng mặc áo bào trắng cực kỳ đơn giản?” – Hàn Vũ Dương không nản lòng, kích động tựa như vớ được ân nhân cứu mạng túm lấy tay Sở Tử Mộ.

“Ha ha… ” – Sở Tử Mộ rút tay khỏi tay Hàn Vũ Dương – “Đúng là mặc quần áo trắng.”

“Nhất định là Nặc Nhi, khẳng định là Nặc Nhi.” – Hàn Vũ Dương vẻ mặt kích động thì thào.

Sở Tử Mộ xót xa trong lòng, hắn có thể thấy được trong mắt chàng trai trước mặt có một tình yêu cố chấp mà cuồng nhiệt say đắm. – “Xin thứ cho tại hạ nhiều chuyện, không biết vị cô nương mà Hàn huynh muốn nói tới là một cô gái như thế nào, mà có thể khiến Hàn huynh ái mộ đến vậy.”

Nói đến Vu Nặc, trên mặt Hàn Vũ Dương lại hiện rõ một tình yêu sâu đậm – “Nặc Nhi là một cô gái rất xinh đẹp, thích mặc nam trang màu trắng, tinh quái lanh lợi lại thích nghịch ngợm gây chuyện, lại không như con gái bình thường hay làm bộ làm tịch, thẳng thắn chân thật, thường hay quát tháo ‘Hàn Vũ Dương, huynh họ Võ hay là họ Dương thế, sao mà ngốc đến nỗi té ngã như heo vậy’.” – Nhắc đến Vu Nặc mắng mình là heo, Hàn Vũ Dương vẫn xấu hổ cười cười.

Trong đôi mắt Sở Tử Mộ cũng mang theo ý cười, cũng chỉ có cô bé này dám mắng người ta bất kể lớn nhỏ: “Vậy Hàn huynh có từng tìm được vị cô nương kia không?”

Hàn Vũ Dương càng xấu hổ gãi gãi đầu: “Tiểu đệ bất tài, chỉ biết nàng là người Nam Việt, tên gọi Nặc Vân, hơn mười ngày trước về tới An Thành, những chuyện khác không biết gì hết, mà tiểu đệ đến An Thành đã mấy ngày, tìm nàng mà như mò kim đáy bể vậy, khó khăn thật!”

“Công tử, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về dịch quán thôi.” – Hàn Vũ Dương do dự nhìn căn tiểu trúc lịch sự tao nhã.

“Hàn huynh có lòng như vậy, nhất định có thể tìm được người trong mộng, sắc trời đã muộn rồi, thứ lỗi cho tại hạ không tiễn xa được, Tòng Phong tiễn khách.” – Sở Tử Mộ thấy Hàn Vũ Dương do dự, có thể đoán được bảy tám phần ý đồ trong lòng Hàn Vũ Dương.

“Hôm nay tiểu đệ mạo muội, ngày khác ổn thỏa sẽ tới cửa bái phỏng.” – Hàn Vũ Dương thấy đối phương đã hạ lệnh đuổi khách, cũng không muốn mặt dầy mà nán lại, cũng chắp tay, mang theo tùy tùng rời đi.

Hàn Vũ Dương đi rồi, Sở Tử Mộ chậm rãi thở dài, trong lòng cũng ấm ức, vị thái tử Tây Sở này, nhân phẩm, tướng mạo hay tu dưỡng đều vào loại tốt nhất, là người đàn ông rất được, mà chính vì rất được, nên càng khiến Sở Tử Mộ ấm ức.

“Bạch đại gia, đã được hai tháng rồi, lò đan dược của ngài luyện xong chưa vậy?” – Vu Nặc nằm trên ghế dựa, trong lòng ôm một con vật lông xù, hấp háy mắt nói chuyện hệt như một cụ già.

“Con bé này, con thực sự muốn chữa khỏi chân cho Tiểu Thất sao?” – Bạch lão nhân lay lay lắc lắc lò đan, hỏi ngược lại.

Vu Nặc bĩu môi: “Muốn chữa thì chữa thôi, sau này mà mất vui, thì đánh gãy chân hắn cho lại ngồi xe lăn là được.”

“Chỉ e đến lúc đó con lại không nỡ!” – Bạch lão nhân khinh thường nói – “Con nghĩ kỹ chưa đấy?”

“Cụ ơi, cụ cứ nói thế này con thực sự rất nghi ngờ rốt cuộc Tiểu Thất có phải cháu ngoại của cụ không nữa! Hai người trên dưới chẳng giống nhau tí nào, ngoại trừ việc hai người đều là đàn ông ra, con thực sự không nhìn ra được hắn là cháu ngoại của cụ.” – Vu Nặc xoa xoa con vật cưng trong lòng, cực kỳ khinh thường trừng mắt nhìn Bạch lão nhân, nào có ông ngoại nào lại hy vọng cháu mình ngồi trên xe lăn cả đời chứ?!

“Hừ… con… ta là đang nghĩ cho con đấy, nếu chân nó khỏi rồi, làm thái tử, vậy sau này con biết làm sao bây giờ?” – Thực ra Bạch lão nhân lo lắng cũng đúng thôi, chỉ là lão quên mất rằng, đã là thân vương, Vu Nặc cũng không thể gả cho Sở Tiểu Thất!

Vu Nặc không thèm quan tâm ngáp một cái: “Thế thì sao nào? Dù sao cũng không được, chi bằng chữa khỏi chân cho hắn, đỡ phải thấy hắn ngồi thui thủi trên xe lăn đến là đáng thương nữa.” – Nói xong câu này Vu Nặc cũng mặc kệ Bạch lão nhân, nhắm mắt ngủ.

Lại qua mấy ngày.

“Lão nhân, kỳ hạn tới rồi, thuốc đã xong chưa?”

“Còn thiếu chút lửa nữa!”

Nghe Bạch lão nhân trả lời, Vu Nặc trừng mắt nhìn lão, liều mạng trừng mắt, cảm thấy ông già này đang cố tình câu giờ đây mà.

Lại mất thêm chút thời gian.

“Lão nhân, quá thời hạn rồi, ngài còn không luyện xong, con lấy hết cả đống đan dược ngài luyện mười năm này làm kẹo ăn luôn.” – Vu Nặc miễn cưỡng uy hiếp.

“Nói nhảm, ta sớm đã giấu kỹ rồi.” – Bạch lão nhân đắc ý dào dạt trả lời.

Vu Nặc quơ quơ một bình nhỏ màu xanh, nhíu mày nói: “Chao ôi, nghe tiếng thôi đã biết thứ này nhất định ăn rất ngon.”

Nụ cười đắc ý của Bạch lão nhân bị đứng hình khi nhìn thấy chiếc bình nhỏ màu xanh trong tay Vu Nặc, ngây người, nhăn mày, gào khóc: “Tiểu Ly mày là cái đồ súc sinh ăn cây táo rào cây sung!”

Quả cầu bông trong lòng Vu Nặc giật giật, đôi mắt nhỏ đảo quanh, rất là vô tội nhìn Bạch lão nhân.

Vu Nặc cười rất đắc ý, Bạch lão nhân nghiến răng nghiến lợi: “Chờ thêm hai ngày nữa.”

Hai ngày sau, Vu Nặc ôm Tiểu Ly ngồi canh bên cạnh lò đan, nhìn lửa trong lò dần dần lụi tắt: “Lão nhân, cái Ngưng Đan gì gì đó này của ngài có hiệu quả không đấy?”

Bạch lão nhân cả giận, trừng mắt nhìn Vu Nặc, rồi phản ứng lại ngay: “Tất nhiên là có hiệu quả, nhưng đan dược phải được lấy ra vào giờ Hợi, hơn nữa phải dùng thuốc trong vòng hai mươi tư canh giờ kể từ khi lấy đan dược khỏi lò đan, thời gian dùng càng muộn, hiệu quả càng kém, sau hai mươi tư canh giờ Lãnh Ngưng Đan sẽ mất đi dược hiệu.”

Nghe Bạch lão nhân trình bày, Vu Nặc có một ý nghĩ xúc động muốn đâm chết người ngay tại lò đan, hai mươi tư canh giờ, hôm trước mình phải chạy ba ngày hai đêm mới tới được núi Ngọc La, mặc dù trên đường cũng có dừng lại nghỉ ngơi, nhưng mà muốn trở lại An Thành trong vòng hai mươi tư canh giờ, họa chăng phải biết bay!

Vu Nặc trừng mắt nhìn Bạch lão nhân: “Chẳng lẽ ngài muốn con khiêng hai cái lò của ngài về theo sao?”

Bạch lão nhân gãi gãi đầu, khà khà cười gượng: “Chu Nhi, ra đây nào!”

Một bên cửa chợt thò ra một cái đầu nhỏ, loáng cái cả thân hình cũng xuất hiện, là một con chim hồng tước toàn thân lửa đỏ.

Vu Nặc mừng rỡ, vội sấn tới, – “Bạch lão nhân, ngài kiếm đâu ra con chim hồng tước này thế? Con chim này thật là lớn nha!”

Ánh mắt Vu Nặc nhìn chim hồng tước chả khác nào đang nhìn gà nướng, con chim hồng tước sợ tới mức trốn vào dưới tấm áo choàng của Bạch lão nhân, làm cho Vu Nặc cười mãi không thôi.

“Con bé này, đừng có chọc Chu Nhi, lát nữa ta để cho Chu Nhi đưa con về, con mà chọc nó, nó… mà… bực… mình, nó ném con xuống từ trên cao, ta cũng không cứu được đâu nhé!” – Bạch lão nhân cười đến là đáng khinh.

Vu Nặc dẩu mỏ uy hiếp nói – “Nó mà dám quăng con xuống, chắc chắn là ngài xui khiến rồi, ngài lo mà gói ghém đồ đạc đi kẻo Ngọc lão nhân đến phá tan cái miếu rách này đấy!”

Triêu Hoa Nhược Mộng – Chương 8


Chương 8: Xin tứ hôn

Vu Nặc sờ soạng hết cái nọ đến cái kia trong phòng Bạch lão nhân, hỏi: “Bạch đại gia, ngài có mấy căn nhà ạ? Con mà ở đây hai tháng, để Ngọc lão nhân biết được không khéo phá tung cái miếu rách này của ngài ấy chứ!”

Vu Nặc không quên dọa dẫm, thực ra nàng rất yêu quý vị Bạch lão nhân này, chẳng qua cũng chỉ là một ông già tính khí trẻ con tùy hứng, thích náo loạn mà thôi.

Bạch lão nhân trợn mắt nhìn con bé Vu Nặc vẫn đang háo hức chờ đan dược của lão: “Con yên tâm, ở đây ta nhiều nhà đến nỗi mỗi ngày có thể ở một nhà khác nhau trong suốt một tháng, ối ối, đừng động vào tiên đan của ta!”

“Có mà ngài toàn tự thôi miên mình rằng mỗi ngày ngủ một nhà ấy.” – Vu Nặc không nể mặt đáp lại, sờ soạng điên cuồng một loạt các bình đan dược trên giá.

“Khụ khụ” – Bạch lão nhân xấu hổ ho hai tiếng, xem ra đúng là bị Vu Nặc nói trúng rồi – “Con lấy thuốc về cho ai dùng?”

Sờ hết các lọ thuốc, Vu Nặc nghiêng người nằm lên ghế dựa, lười nhác đáp: “Sở Tiểu Thất.”

“Sở Tiểu Thất? Lại đặt biệt danh cho ai thế?” – Bạch lão nhân luôn tay luôn chân nhưng cũng không quên trêu ghẹo Vu Nặc.

Vu Nặc cho thêm củi vào bếp lò bên cạnh, rồi trở mình, miễn cưỡng nói: “Con trai thứ bảy của hoàng đế Nam Việt! Mà con nghe nói mẫu thân hắn là đại mỹ nhân nước Tề Yên tiến công! Ừm, hắn cũng là một đại mỹ nhân…”

“Xoảng xoảng xoảng…” – tiếng đổ vỡ vang lên, bình bát đầy thảo dược trong tay Bạch lão nhân rơi xuống, nhanh như chớp lao tới ghế nằm chỗ Vu Nặc.

Vu Nặc giật nảy mình, cơn buồn ngủ vừa tới cũng bị dọa chạy mất, lồm cồm bò dậy, mờ mịt nhìn Bạch lão nhân đang ngây người trước mặt mình: “Lão nhân, ngài làm sao vậy?”

Lão nhân ưa làm loạn trước mắt này, tấm lưng còng, ngồi bên lò sưởi, trong mờ mịt khói sương mang mùi thuốc, khiến Vu Nặc nhìn không rõ được, trên mặt lão không có vẻ nghịch ngợm thường ngày, mặt mày cụp xuống, như đang hồi tưởng chuyện gì.

“Mẫu thân hắn, vẫn ổn chứ?” – Bạch lão nhân nhẹ giọng hỏi.

“Đã chết.” – Vu Nặc hiểu Bạch lão nhân muốn hỏi ai, trong câu trả lời còn mang theo chút chua xót – “Năm hắn bảy tuổi, đã chết bệnh rồi.”

Một lúc lâu sau, Bạch lão nhân ngồi bên lò sưởi mời thở dài thật dài, tiếng thở dài kia, có sự bất đắc dĩ rất sâu sắc mà Vu Nặc chưa bao giờ thấy qua.

“Nó là một con bé dịu dàng yếu đuối, năm ấy, ta mang nó đến nước Nam Việt…” – Bạch lão nhân lẩm bẩm nói một mình, đôi mắt vốn sáng ngời bị bao phủ một tầng sương, mờ mịt không rõ.

“Nó đã đem lòng yêu Sở Dụ, ta không ngờ rằng, nó vì hắn ta mà từ bỏ hết thân phận và địa vị của mình ở nước Tề Yên, con bé, cứ luôn dịu dàng nhu nhược như vậy, nhu nhược đến nỗi ta không đành lòng phản đối, càng không ngờ rằng, vì gã đàn ông ấy, nó có thể yêu đến quên cả bản thân.”

Nghe Bạch lão nhân nói, Vu Nặc đã lờ mờ đoán được, nhưng không biết làm sao để an ủi ông lão đã già mà vẫn dẻo dai này.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà người kia, là đứa con gái lão thương yêu nhất, mãi tận mười năm sau, lão mới biết được, đứa con gái thương yêu nhất của lão, đã sớm chết bệnh, xương trắng đã khô, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng vẫn không thể nói lên lời.

“Vậy Tiểu Thất, ổn chứ?” – Thu hồi tâm tình, bây giờ mối quan tâm lớn nhất của Bạch lão nhân không ai khác chính là đứa cháu ngoại của lão.

“Tiểu Thất nhà lão, rất ổn, hoàng đế yêu chiều hắn lắm, có điều năm mười tuổi bị ngã ngựa, gãy mất chân. Hoàng đế sai người làm cho hắn một tòa phủ đệ trong kinh thành, cũng không phải lo toan gì.” – Vu Nặc ngồi xuống trước mặt Bạch lão nhân, nhặt những thảo dược bị rơi.

Nghe Vu Nặc kể chuyện, thần sắc ảm đạm ban đầu của Bạch lão nhân mới giảm đi ít nhiều, hai chục năm nay, lão tuy vẫn biết mình có một đứa cháu ngoại, nhưng hắn chưa bao giờ thèm để mắt, năm đó, lão vẫn phản đối con gái mình vào cung làm phi tử, bậy bạ quá, làm hại cháu ngoại của mình chịu nhiều đau khổ.

Bạch lão nhân nhìn Vu Nặc, chợt cười khổ lắc lắc đầu: “Con gái à, đừng có để tình yêu làm mờ hai mắt mình, cũng đừng vì tình yêu mà để bản thân chịu thiệt thòi.”

Vu Nặc sửng sốt, xoay người, đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng bay tán loạn ngoài cửa sổ, chua xót cười nói: “Từ xưa đế vương vốn bạc tình, cho dù Vu gia không có tổ huấn, con cũng không thể gả vào hoàng thất. Mà Tiểu Thất nhà ngài, sinh ra đã mang mệnh đế vương, cho dù hắn muốn chạy trốn, cũng không có chỗ để mà trốn.”

Vu Nặc ngửa đầu cười, trong tiếng cười tràn đầy bất đắc dĩ, từ cái ngày mới trở về An Thành ấy, sau khi nhìn thấy Sở Tiểu Thất, Vu Nặc đã hiểu được vì sao Ngọc lão nhân bảo nàng quay về.

Đôi mắt sáng trong như sao trời ấy, liếc mắt một cái như chìm vào một đầm sâu không đáy.

Vì đầu ngửa lên, nên nước mắt sẽ không chảy xuống, chỉ có thể tự mình chậm rãi nuốt trở vào trong.

Bạch lão nhân nhìn Vu Nặc, chua xót nở nụ cười: “Con gái, con cùng và Tiểu Thất, rốt cuộc cũng không tránh khỏi khúc mắc số mệnh.”

“Công tử, Nặc cô nương giỡ mão ba khắc hôm đó đã rời khỏi An Thành… Không biết đi đâu.” – Ảnh xuất hiện từ trong góc tối của thư phòng.

Sở Tử Mộ không chút để ý vẫn tiếp tục viết trên văn án, từ hôm thức dậy ở Đạp Tuyết Điện không thấy nàng đâu, đã mười ngày đằng đẵng không có tin tức của nàng.

Rời khỏi An Thành, không biết đi đâu!

Thật sự đi rồi sao? Bàn tay đang cầm bút của Sở Tử Mộ ngừng lại, “răng rắc”, cố gắng ép mình phải bình tĩnh, xương ngón tay gồ lên trắng bệch, ngón tay thon dài đang nắm bút bỗng siết mạnh bẻ gãy cán bút.

“Công tử?” – Ảnh ngẩn ra, hắn chưa bao giờ thấy công tử nhà mình thất thố như vậy.

“Không sao, đổi cây bút khác là được.” – Sở Tử Mộ nhìn cây bút gãy trong tay, cười khổ, nàng rởi đi để lại cho mình sự thất thố chưa từng có bao giờ, là mất mát ư? Hoảng hốt ư? Hay là khổ sở?

Ảnh nhìn công tử nhà mình mà khó hiểu: “Thứ cho thuộc hạ lắm miệng, công tử thích Nặc cô nương, Nặc cô nương cũng thích công tử, đã thích, công tử vì sao còn cự tuyệt?”

Nghe được lời Ảnh nói, Sở Tử Mộ vẫn cười khổ như trước, chạm tới viên ngọc hải lam trước ngực kia, trong mắt lại đong đầy nhu tình: “Ta như thế này, sao có thể ích kỷ trói buộc nàng bên mình!”

Đoàn sứ thần nước Tây Sở tới nước Nam Việt mà không hề báo trước, điều này làm cả toàn thể triều thần kinh ngạc không thôi, chỉ có Dụ đế vẫn cười bí hiểm, càng làm người ta khó hiểu.

Trong Dưỡng Tâm Điện, thái tử nước Tây Sở  Hàn Vũ Dương mang đến dạ minh châu đặc sản Tây Sở, tự tay dâng tặng cho Dụ đế.

“Thái tử Vũ Dương thật là khách khí, không biết thái tử Vũ Dương tới nước Nam Việt chúng ta có chuyện gì?” – Trên khuôn mặt Dụ đế vẫn là nụ cười nhẹ nhàng.

“Nghe nói nước Nam Việt giàu đẹp trù phú, mỹ nữ như mây, Vũ Dương bất tài, muốn tới xin Dụ đế tứ hôn.” – Hàn Vũ Dương ngẩng cao đầu đường hoàng nói.

Ý cười trên mặt Dụ đế càng thêm sâu sắc: “Không biết thái tử Vũ Dương nhìn trúng cô nương nhà ai, mà cần trẫm tứ hôn?”

“Cái này…” – Hàn Vũ Dương trầm ngâm. – “Vũ Dương bất tài, không biết là cô nương nhà ai, chỉ biết nàng là người nước Nam Việt, và tên nàng là Nặc Vân.”

Cơ mặt Dụ đế không tránh khỏi hơi run run, chỉ biết mỗi cái tên mà dám đến đòi trẫm tứ hôn, ngươi làm như trẫm thừa hơi lắm ấy! – “Thái tử Vũ Dương này, chuyện này không đơn giản đâu, nước Nam Việt chúng ta nhiều con gái như vậy, bảo trẫm tìm cho ngươi thế nào đây?”

“Dụ đế không cần lo lắng, Vũ Dương từng kêu họa sĩ trong cung vụng trộm họa lại một bức hình cô nương kia rồi.” – Hàn Vũ Dương dè dặt lấy từ trong tay áo ra một cuộn tranh lụa, nhẹ nhàng mở cuộn tranh ra, đưa hình bóng trong tranh đến trước mặt Dụ đế.

Khi Dụ đế nhìn tới người trong bức tranh, thực sự giật mình, người trong tranh mặc quần áo màu trắng, búi tóc như nam tử, mày liễu mắt phượng, xinh đẹp mà đáng yêu, người trong bức tranh này, không phải Vu Nặc còn có thể là ai!

Nhưng Dụ đế vẫn lắc lắc đầu – “Thái tử Vũ Dương, nước Nam Việt chúng ta có rất nhiều cô gái mày liễu mắt phượng, chỉ bằng mỗi bức tranh này mà tìm kiếm e không ổn cho lắm!”

“Dụ đế đừng lo, Vũ Dương và nàng quen biết đã lâu, trên người Nặc Nhi còn có một khối ngọc bội màu xanh đen, khối ngọc bội ấy tuy không phải do Vũ Dương tặng, cũng là tín vật trong hoàng thất dành cho hoàng hậu tương lai, hơn nữa Vũ Dương nghe nói hơn mười ngày trước nàng đã về đến An Thành.” – Hàn Vũ Dương là kẻ cố chấp, hắn đã muốn, thì ba trâu chín bò kéo lại cũng không được.

“Một khi đã vậy thì trẫm cũng không nói thêm nữa, trẫm sẽ phái vài họa sĩ trong cung sao chép lại tranh cô nương kia, dán ở trong thành để tìm, thái tử Vũ dương cứ về dịch quán nghỉ ngơi đi.” – Trong lòng Dụ đế đầy ấm ức, sư phụ ơi là sư phụ, ngài đi ngao du thoải mái không sao, còn đem theo Vu Nặc làm chi để rước về phiền toái cho trẫm.

Dụ đế chợt thấy rất là đau đầu, sư phụ Ngọc Khanh Tử của y mang theo Vu Nặc chạy khắp hoàng cung các nước, không biết mấy bữa nữa có thêm vị thái tử nước nào đến đòi tứ hôn nữa không đây.

Không đến một ngày sau, trong An Thành dán đầy bức họa một thiếu nữ, tất nhiên, quanh dịch quán mà Hàn Vũ Dương đang ở lại càng dán nhiều vô kể, điều này khiến cho càng thanh niên trong An Thành không khỏi cảm thán, sao họ chưa từng phát hiện trong An Thành có mỹ nữ nhường này nhỉ.

“Rầm!” – Sau khi Vu Khiếu Thành từ triều trở về, càng chán nản hơn nện một quyền lên bàn.

Vu Doãn đang chơi cùng Đồng Nhi trong viện, hiếm khi thấy phụ thân tức giận đến vậy, cũng rất sửng sốt, không biết nên mở miệng thế nào.

Đồng Nhi bị tiếng đập bàn của Vu Khiếu Thành dọa cho khóc òa lên, Vu Doãn lại luống cuống dỗ dành.

“Có chuyện gì vậy? Xem ông dọa Đồng Nhi khóc rồi này.” – Tiêu Tiêu ôm lấy Đồng Nhi, nhẹ nhàng dỗ.

Cả khuôn mặt Vu Khiếu Thành nhăn nhúm như vỏ quýt khô – “Cái lão bất tử Ngọc Khanh Tử kia, toàn mang Nặc Nhi vào hoàng cung, giờ thì hay rồi, đến cả thái tử nước Tây Sở cũng mò đến, còn xin hoàng thượng tứ hôn, bây giờ khắp cả An Thành dán đầy tranh vẽ Nặc Nhi.”

Vu Doãn nghe xong cũng phát hoảng lên: “Vậy hoàng thượng nói sao?”

“Hòa hoãn thôi, gã thái tử nước Tây Sở kia còn chẳng biết Nặc Nhi là con cái nhà ai, có điều mấy cái tranh vẽ phiền thật.” – Vu Khiếu Thành nhẹ nhàng nói, khuôn mặt kia của Vu Nặc, nếu mà mặc đồ nữ, có mà mê hoặc được không biết bao nhiêu nam tử, con gái bộ dáng đẹp quá cũng đau đầu thật!

“Để con đi xé những bức họa đó xuống.” – Vu Doãn bỗng nổi cơn tức, đối với hành động này của Hàn Vũ Dương rất là khinh thường.

“Bậy nào.” – Vu Khiếu Thành quát, lão rất sợ mấy thằng con trai náo loạn gây chuyện lớn, không khéo cả gã thái tử nước Tây Sở kia cũng dám đánh.

“Khiếu Thành, đừng lo lắng, hôm đó Nặc Nhi rời cung nhắn lại rằng không về nhà, xem ra cũng biết sẽ có chuyện này, người chưa về đến, may mắn tránh gây sự chú ý.” – Giọng nói Tiêu Tiêu thật dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ lưng Vu Khiếu Thành.

Vu Khiếu Thành khẽ thở dài: “Nặc Nhi từ nhỏ đã ở bên ngoài, trở về còn chưa được bao lâu đã vướng phải chuyện như vậy, hôm nay ta cũng đã thấy thái tử nước Tây Sở, nhân phẩm tướng mạo đều vào loại thượng đẳng! Nếu không phải thành viên hoàng thất, biết đâu lại có thể có một đoạn nhân duyên tốt.”

Vu Doãn bĩu môi: “Tác phong như gã thái tử Tây Sở kia, con khinh!”

“Cái thằng này, con…” – Vu Doãn châm chọc khiến Vu Khiếu Thành tức giận giơ tay muốn đánh hắn.

“Khiếu Thành…” – Tiêu Tiêu nhẹ nhàng giữ lại cánh tay Vu Khiếu Thành đang giơ lên muốn đánh Vu Doãn, cười nói: “Nặc Nhi có nhân duyên của riêng con bé, người kia cố chấp cũng không được. Với điều kiện của Nặc Nhi, có thể xứng đôi với nó, hẳn phải là nhân trung long phượng.”

“Đúng vậy đúng vậy, nhị nương nói phải rồi!” – Vu Doãn đón lấy Đồng Nhi trong lòng Tiêu Tiêu, cười kéo tay Tiêu Tiêu.

“Nàng ấy!” – Vu Khiếu Thành lắc lắc đầu – “Chiều chúng nó thành quen!”

Vu Khiếu Thành cũng nguôi giận nửa phần, lời nói tràn đầy ý cười.