[Tự sướng] Nàng là ai? – Chương 2

Chân thành cám ơn E_chan đã giúp Juu có thời gian rảnh để tiếp tục “tự sướng” :-x

 

Chương 2: Kỳ quái


Đêm đó trong giấc ngủ, Trần Thái Bảo bị ám ảnh bởi ánh mắt u ám ấy. Ánh mắt đen tuyền tựa như hồ sâu ngàn trượng, nhìn hoài không thấy đáy. Hơi lạnh từ đó âm thầm tỏa ra khiến cho người ta có cảm giác ngạt thở. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với nàng…

Sáng hôm sau, vừa ra khỏi phòng hắn đã gặp khuôn mặt phờ phạc đầy lo âu của lão Dương, chưa kịp nói gì thì đã bị lão lôi tuột vào phòng.

–         Quỳnh Như tỉnh lại rồi phải không cha?

–         Con…con biết rồi sao? Là đứa nào…đứa nào nói con biết?

Xem ra nàng đã tỉnh lại một thời gian, nhưng lại bị Dương Khiêm giấu chuyện. Hắn vội vàng đỡ lời:

–         Con đã gặp nàng. Đêm qua.

Lão thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại bị ngại ngùng xâm lấn:

–         Con cũng nhận ra rồi phải không?

–         …………..

–         Nó như một người khác vậy.

–         Phải chăng có ẩn tình nào đó?

–         Ý con là sao?

–         Mất trí nhớ, có lẽ nàng quá đau khổ nên đem ký ức kia chôn vùi hết đi chăng? Hay là nàng biến đau thương thành thù hận?

Lời nói như dao sắc đâm vào tim Dương Khiêm, khổ không nói hết, mặt ông thoáng hồng, thoáng trắng, mồ hôi lấm tấm. Năm đó lão nhất thời hồ đồ nghe lời phu nhân nên mới gây ra bi kịch cho đôi trẻ. Giờ mọi chuyện tuy đã muộn màng, nhưng có phần nào đó lại khá khả quan…thế mà…

–         Thôi không võ đoán nữa, trước mắt hãy mời thầy lang tới khám bệnh cho Quỳnh Như đã. – Lão quả quyết.

–         Dù nàng có làm sao…con vẫn sẽ yêu nàng. – Trần Thái Bảo âm trầm nói, như để cho chính mình nghe.

 

Trong khi đó, nhân vật trung tâm của cuộc nói chuyện này đã thức dậy. Mỏi ghê gớm! Nàng chẳng muốn làm gì cả, đảo mắt nhìn xung quanh rồi mau chóng nhắm lại tìm bình yên. Cuộc sống thật là buồn chán! Chẳng hiểu sao tự dưng xưng quanh nàng toàn người lạ, khung cảnh cũng lạ, nhưng nàng cũng chả thiết nghĩ ngợi, đến bữa có cơm ăn, như vậy cũng không tồi. Những người lạ ấy cứ lảm nhảm với nàng cái gì đó, lại còn dùng ánh mắt long lanh xúc động mà nhìn nàng, tất cả nàng đều chẳng mảy may để tâm, có cơm thì ăn, có rượu thì uống, mệt thì ngủ.

Cửa mở, một tì nữ bưng chậu nước và khăn mặt bước vào.

–         Tiểu thư dậy chưa ạ?

Không phản ứng.

Không biết làm gì hơn, tì nữ đành quay gót đi ra, lòng không khỏi băn khoăn sao mà tiểu thư khác trước nhiều đến thế. Một người vừa bước tới ngưỡng cửa, thấy nàng đương chuẩn bị đi ra bèn ân cần hỏi:

–         Tiểu thư dậy chưa?

–         Bẩm công tử, tiểu thư còn chưa… – nàng chưa nói dứt lời thì Trần Thái Bảo đã đỡ lấy chậu nước trên tay nàng và bước đến bên giường tiểu thư.

–         Cứ để ta lo, ngươi đi làm việc khác đi.

Hắn đặt chậu nước lên chiếc bàn bên cạnh, xua tay bảo tì nữ đi ra rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.

Ánh nắng buổi sớm rơi nhè nhẹ qua khung cửa sổ, mơn man trên khuôn mặt nàng. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn, có phần hơi chua xót. Khuôn mặt sau gần năm năm say ngủ chẳng thay đổi là bao, chỉ gầy hơn và nhợt nhạt hơn, nhưng vẫn đẹp động lòng người. Hàng mi của nàng hứng ánh nắng sớm trở nên lấp lánh như kim tuyến, phía sau hàng liễu rủ ấy là cả một bầu trời sao long lanh và sáng trong. Bỗng hắn mơ hồ nhớ lại đôi mắt đen tuyền lạnh giá đã gặp đêm qua, trái tim không khỏi run lên một nhịp. Tại sao lại ra cơ sự này? Bàn tay hắn vô thức đưa lên dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

Bất ngờ, nàng mở mắt…

Nàng không thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt mình. Nàng không ngủ nổi nữa. Nàng dậy, vừa lúc có một bàn tay đặt trên mặt nàng, một khuôn mặt trên đầu nàng và một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng nắm lấy bàn tay không biết điều kia, kéo xuống, cùng lúc đó thì vươn người lên…

Đang định vuốt ve khuôn mặt nàng thì nàng tỉnh dậy, hắn bối rối đứng dậy định rụt tay thì đã bị nàng nắm lấy kéo lại. Động tác rất mau lẹ, nàng vươn người dậy. Khuôn mặt nàng tiến đến gần hắn, khiến thần trí hắn tán loạn hết cả.

“BỐP!”

Trán hắn truyền đến một trận đau đớn khôn tả, cánh tay đã bị thả ra, cả người mất đà ngã về phía sau, rơi phũ phàng trên nền đất. Mà nàng cứ thản nhiên như không, xỏ giày đứng dậy, khuôn mặt không chút biến sắc. “Nàng luyện thiết đầu công sao?” – Hắn thầm nghĩ một cách uất ức. Thấy nàng toan bước đi, hắn vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay nàng.

–         Khoan đã, thức dậy thì phải rửa mặt chứ, Quỳnh Như?

Nàng quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo kỳ quái đó lần nữa khiến hắn hơi ngột ngạt, nhưng hắn mau chóng lấy lại tinh thần. Hít một hơi, hắn kéo nàng lại gần chậu nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn, ấn nàng ngồi xuống ghế. Sau đó hắn giặt khăn, vắt nước rồi dịu dàng lau mặt cho nàng. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đưa trên khuôn mặt mỏng manh trắng nõn. Hắn cẩn thận từng chút một, như thể nếu quá tay một chút là người con gái này sẽ tan thành mây khói vậy. Vừa lau, hắn vừa nói với một giọng trìu mến hiền hòa:

–         Con gái lớn rồi, ngủ dậy không rửa mặt coi làm sao được. Nàng xem, nàng ngủ nhiều đến nỗi khuôn mặt cứng đờ cả ra rồi này.

Rửa mặt xong, hắn lấy lược chải đầu cho nàng. Tóc nàng rất mềm, rất mượt, rất dài. Đêm qua nàng buộc túm cả mớ lại một cách tùy tiện, trông lại đẹp một cách phóng túng tự do. Nhưng hắn vẫn thấy bất bình thay cho mái tóc mây nhung huyền này, nên chải chuốt nó một cách dịu dàng, tỉ mỉ. Sau đó hắn chỉ nhẹ nhàng buộc một sợi dây lụa ngang thân tóc, cơ bản hắn nào có biết làm gì hơn, mà có lẽ nàng cũng không thích cầu kỳ.

–         Nàng thật xinh đẹp.

Hắn dịu dàng cười nói với nàng.

Thật kỳ quái.

 

4 thoughts on “[Tự sướng] Nàng là ai? – Chương 2

    • uk` :x
      mình thích truyện đó từ bé mà :x
      muốn hoang tưởng một hướng khác đỡ bi thảm hơn =.=”

      P/S: phải bịa bịa tên khác đi kẻo ng` ta ném gạch chết :-p
      mỗi tội tên Quỳnh Như hay quá k bỏ đc. :”>

Bình luận về bài viết này