Vượt qua ngàn năm yêu chàng – Chương 35.2

(cont)

 

 

Tư Mã Nhuệ thở dài, phải nói cái gì mới được đây? Người ta căn bản không thèm để ý đến mình, nói rằng nàng không thích mình, còn nhờ mình đừng có trêu chọc nàng, sớm biết như vậy…nếu sớm biết như vậy, hắn đã chẳng gây chuyện với Mộ Dung Tuyết, giờ thì tốt rồi, sự tình thành ra thế này, hối hận cũng đã muộn. Nếu sớm biết như vậy, từ đầu hắn đã cưới Mộ Dung Phong, bây giờ không khéo đã rất mặn nồng, tiêu dao ngày tháng, Mộ Dung Tuyết kia cũng sẽ chẳng xuất hiện trước mắt phụ hoàng, cũng sẽ không trở thành Tuyết phi của phụ hoàng!

“Không phải chứ?” – Mộ Dung Phong hỏi có phần hoài nghi – “Ta xem ngài như đặc biệt để ý đến chuyện Mộ Dung Tuyết bị nạp thành Tuyết phi rồi, sao lại buồn bực ưu sầu thế này?”

Tư Mã Nhuệ cười khổ một chút – “Mộ Dung Phong, ta trông đáng thương đến thế sao? Vừa mới bắt đầu thích một người, đã bị từ chối, hai chữ ‘thất tình’ còn chưa với tới, ta cũng chỉ mong được thất tình một chút, ít ra như vậy còn có một khoảng yêu. (Juu: yêu quá Nhuệ ca ơi >”<)

Mộ Dung Phong trong lòng hơi có một chút cảm giác kỳ quái, bản thân cũng không hiểu rõ, mà cảm giác ấy rất phức tạp, không hẳn là vui sướng, cũng không hẳn là bi ai, dường như chỉ có hai người họ trong đó.

“Bất quá, nàng cũng có thể yên tâm, Tư Mã Nhuệ ta không phải loại người tử triền lạn đả, miễn là nàng nói nàng không thích ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì dùng dằng vô ích, nhất định sẽ im lặng an tĩnh để nàng không chán ghét.” – Ngữ khí Tư Mã Nhuệ có một loại bi ai khó tả, tựa hồ như thực sự chấp nhận, kỳ thực hắn không phải người dễ dàng nhận thua, chỉ là đối mặt với Mộ Dung Phong, hắn cũng không biết bắt đầu thế nào cho phải. Nàng nói nàng không thích hắn, thẳng thừng như thế, bản thân còn có thể như thế nào?

Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, đáy mắt hắn làm cho nàng có chút không đành lòng, nhưng là, nếu nàng chấp nhận nam nhân khó nắm bắt này, nàng thực không muốn mạo hiểm, tình yêu cứ mong manh như thế, một khi yêu, sợ là khó mà giữ được bình tĩnh.

Hai người lẳng lặng không nói năng gì, cứ đứng như vậy.

Tư Mã Nhuệ quả thật là một người thủ tín, thủ tín đến nỗi khiến Mộ Dung Phong bất ngờ.

Hai người trở lại phủ Tứ thái tử, hầu như không nói gì dùng bữa trưa, không biết phải nói thế nào về chuyện của hai người, cứ máy móc ăn, Mộ Dung Phong cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tư Mã Nhuệ lại không mở miệng, làm cho Mộ Dung Phong không  biết mở lời ra sao, đối mặt với nam nhân mình vừa cự tuyệt, có nói gì cũng có vẻ giả dối, thôi quên đi vậy.

Nếu an ủi, đó mới thực là coi thường Tư Mã Nhuệ, dù sao cũng vừa có chút hảo cảm, vừa nói xong đã lại khuyên giải an ủi, ngẫm lại, bản thân cũng thấy vô vị.

Mà tới bữa chiều, Tư Mã Nhuệ không có xuất hiện.

Đối mặt với một bàn tràn đầy đồ ăn phong phú, Mộ Dung Phong trái lại một cũng ngon miệng cũng không có, hai ngày nay mỗi lúc ăn cơm, Tư Mã Nhuệ cứ “nói hươu nói vượn” phía đối diện làm nàng vui, tuy rằng lúc ấy cảm thấy đáng ghét, nhưng hôm nay trước mặt không có ai, lại thấy lạnh lẽo đến khó chịu. Hắn đi đâu rồi?

Túy Hoa lâu? Ẩm hương lâu?

“Tiểu thư, người sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị ư? Hay là…” – Xuân Liễu thấy Mộ Dung Phong nửa ngày cầm chiếc đũa trong tay không động đậy, cảm thấy thật kỳ quái – “Đây là thức ăn Tứ thái tử trước khi đi đã phân phó một đại sư phụ ở Ẩm hương lâu làm, toàn là những món tốt cho người.”

Mộ Dung Phong giả vờ như vô tình hỏi – “Tứ thái tử đâu rồi?”

“Nô tỳ không biết, buổi trưa khi người đang nghỉ ngơi, Hoàng hậu nương nương phái người mời Tứ thái tử qua đó, trước bữa tối, Vương Bảo trở về, nói là Tứ thái tử đang dở việc không về được, bảo người ăn trước đi, không cần chờ hắn.”

Mộ Dung Phong mỉm cười, ra là bản thân đa nghi, Tư Mã Nhuệ đâu phải người bụng dạ hẹp hòi chứ, sẽ chẳng vì bị mình cự tuyệt mà không lộ diện, hoàng hậu cho người tới gọi hắn đi rồi, không biết là chuyện gì, ngay cả cơm chiều cũng không về phủ ăn?

“Thôi dọn đi, đã có việc, kiểu gì cũng sẽ trở về, hay là đợi lát nữa đi, dù sao ta cũng không đói” – Mộ Dung Phong thản nhiên nói.

Xuân Liễu do dự một chút, không nói gì, mang các thứ dọn đi.

 

 

~ Hết chương 35 ~

18 thoughts on “Vượt qua ngàn năm yêu chàng – Chương 35.2

  1. hị hị, có tình cảm rồi, tỉ tỉ có tình cảm rồi!!!
    ta xin lỗi hai nàng vì dạo này ko thường xuyên comt cảm ơn 2 nàng đc :((, cái firefox nhà ta nó bị mad, nó ko duyệt đc WP…
    iêu iêu 2 nàng a!!! hun hun!!! ^^

  2. Pingback: tieu thuyet | Nhan Lam Các

Bình luận về bài viết này