Vượt qua ngàn năm yêu chàng – Chương 51.2


(cont)

 

Phía bên kia, Lệ phi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Mộ Dung Tuyết cúi đầu, trong lòng vô cùng cảm kích tỷ tỷ. Tam tỷ của nàng bây giờ so với trước đây thật bất đồng, ngay cả nàng cũng có chút hoài nghi, không biết có phải trí nhớ của nàng có vấn đề hay không, nếu không tại sao Tam tỷ bây giờ lại có thể khiến người khác kính phục như vậy! Có lẽ bản thân nàng thật sự cần phải học cách trưởng thành, nàng luôn khiến cho các tỷ tỷ phải quan tâm, lo lắng, nhưng bây giờ ngay cả Tam tỷ trước kia trầm mặc như thế cũng có thể trở nên tự nhiên, thoải mái như bây giờ, phải chăng nàng cũng phải trở nên kiên cường một chút?

 

Nghĩ đến mẫu thân, nước mắt của Mộ Dung Tuyết đột nhiên chảy không ngừng, nàng chỉ biết cúi đầu, im lặng không dám mở miệng, đột nhiên nàng lại nhớ đến mẫu thân, mẫu thân luôn thương yêu nàng …

 

Bên kia Nhã Lệ công chúa đột nhiên oa một tiếng rồi khóc rống lên, tiếng khóc đột ngột của nàng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc. Kinh ngạc vì không nghĩ Lệ phi ngang ngược vừa nãy lại đột nhiên khóc, đến cả Mộ Dung Tuyết cũng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên. Gương mặt Nhã Lệ nước mắt nước mũi tèm lem, nàng vừa khóc vừa nói, “Tại sao ngươi lại không phải là tỷ tỷ của ta!”

 

Lời nàng nói làm Mộ Dung Phong hơi sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút thương cảm, đúng vậy, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài tử mới mười mấy tuổi, nhưng lại một thân một mình đi đến vương triều Đại Hưng, vì quốc gia, nàng phải hy sinh bản thân, đến đây trở thành phi tử của Hoàng Thượng bất chấp khoảng cách tuổi tác, nên chuyện nhớ cố hương, nhớ người thân của nàng là chuyện không thể nào tránh khỏi, đã vậy bây giờ lại thấy Mộ Dung Phong nàng đứng ra bảo hộ cho muội muội của mình, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm. Trong lòng nàng cảm thấy có chút xin lỗi, nhưng lại không biết nói thế nào, nên chỉ còn biết mỉm cười.

 

Hoàng Thượng trong lòng có chút kinh sợ, y đã quên mất điều này, y chỉ lo sủng hạnh Mộ Dung Tuyết mà quên mất lực lượng người nhà hùng hậu phía sau. Đúng vậy, nếu Mộ Dung Tuyết có chuyện gì thì chắc chắn người nhà Mộ Dung sẽ không dễ dàng bỏ qua. Không nói đến những người, chỉ riêng một mình Mộ Dung Phong đã khó đối phó rồi, lại còn một đứa Tứ thái tử bất hảo nữa, lại càng không thể quên thánh tổ kim bài trong tay nàng, không ai có thể đụng đến nàng. Y đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Phong, trong lòng âm thầm cười khổ.

 

Tư Mã Minh Lãng ngồi một bên mỉm cười, có một số việc chỉ cần xem ở trong mắt mà không cần nói ra, Mộ Dung Phong này tuyệt đối là một người xuất sắc, chỉ sợ tìm khắp hoàng cung này cũng không tìm được ai thông ai, đáng yêu bằng nàng, khó trách tại sao Tư Mã Nhuệ lại say mê nàng như vậy. Tiểu tử này đúng là có phúc.

 

“Hoàng thúc, thúc cười gì vậy?” Tư Mã Nhuệ tò mò hỏi.

 

Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, nhìn Tư Mã Nhuệ, trêu chọc nói, “Ta cười con, vận khí của một tên tiểu tử như con quả không tệ, có thể lấy được một nữ nhân đáng yêu như vậy.”

 

“Đúng vậy,” Tư Mã Nhuệ cũng mỉm cười, “Nhưng mà bất quá con lại đắc tội với nàng, lúc mới rước nàng qua cửa, vì khi đó người còn muốn lấy là Mộ Dung Tuyết, thêm vào đó trong ấn tượng của con Mộ Dung Phong là một nữ tử bình đạm vô kì (ý nói Mộ Dung Phong là người nhàm chán, không có gì nổi bật) nên ngôn từ hành động đều có chút mạo phạm nàng, ha ha, hiện tại con đang cố gắng sửa chữa sai lầm ngày trước.”

 

“Mộ Dung Tuyết?” Tư Mã Minh Lãng hơi nhíu mày, “Ánh mắt của con cũng không tệ, có điều là phụ hoàng của con lại nhanh chân hơn, nhưng thúc thấy Mộ Dung Phong so với Mộ Dung Tuyết không hề thua kém, nếu luận tướng mạo thì không phân được cao thấp, nhưng luận những điểm khác thì chỉ có hơn chứ không có kém.”

 

“Cho nên con muốn cám ơn phụ hoàng.” Tư Mã Nhuệ vui vẻ nói, “May mắn người mà phụ hoàng nhìn trúng là Mộ Dung Tuyết chứ không phải Mộ Dung Phong, nếu không con làm sao có được phúc khí này.”

 

Tư Mã Minh Lãng nhìn thoáng quá Mộ Dung Phong, lúc này đang cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn trăng rằm, tác phong vô cùng ưu nhã trầm tĩnh. Nhưng trong lòng y lại chứa đựng một cảm giác buồn bã.

 

Yến tiệc kết thúc, Tư Mã Nhuệ đưa Mộ Dung Phong trở về, không dùng kiệu, cả hai chậm rãi tiêu sái sánh bước. Buổi tối trong hoàng cung thật im ắng, ngoại trừ những binh lính tuần tra ban đêm cùng những thái giám, cung nữ ngẫu nhiên chạy đi làm việc, thì hầu như không thấy người, trên đường đi có thể nghe thấy tiếng bước chân trên mặt đường làm bằng đá, âm thanh này nghe vừa thiết thực, lại vừa có gì đó yên ổn.

 

Tư Mã Nhuệ đột nhiên vui vẻ nói, “Phong Nhi, có thể sánh bước cùng nàng cũng là một điều hạnh phúc đối với ta, hy vọng hai ta có thể vĩnh viễn như vậy.”

 

Mộ Dung Phong mỉm cười, trong lòng hiện lên khuôn mặt của một người, nhưng chỉ là chợt lướt qua, trong lòng nàng hơi gợn sóng, nhưng cơn sóng đó cũng nhanh chóng biến mất.

 

Đêm đã khuya, trong yến tiệc Mộ Dung Phong có uống chút rượu nên đầu có chút choáng váng, nàng ngủ một giấc đến nửa đêm tỉnh lại, nàng nằm ngây ngốc trên giường một hồi rồi quyết định rời giường.

 

Nàng và Tư Mã Nhuệ vẫn phân phòng ở, Tư Mã Nhuệ vẫn một mình ngủ trong thư phòng.

 

Tư Mã Nhuệ hứa với nàng, nếu nàng không muốn, y tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng, y tin tưởng đến một ngày nào đó, nàng sẽ thuộc về y, dù bây giờ nàng là phi tử của y, nhưng y muốn cả thể xác và tâm của nàng, chứ không phải chỉ có thể xác.

 

Bên ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm tất cả, mọi thứ thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kêu thanh thúy của côn trùng, Mộ Dung Phong mặc trang phục vào, khoác thêm một chiếc áo choàng dày màu trắng, bước ra khỏi phòng, Xuân Liễu đã ngủ, cộng thêm động tác của nàng rất nhẹ nên cũng không làm Xuân Liễu tỉnh giấc. Sau giấc ngủ vừa rồi nàng không ngủ tiếp được, nên muốn đi dạo trong sân một lát, thêm nữa trong lòng có tâm sự, nên dù có cố nàng cũng ngủ không được.

 

Phảng phất có tiếng sáo truyền đến, nghe rất du dương, êm tai, ngoài nàng, còn có ai tỉnh giấc giữa đêm, lại còn có nhã hứng thổi sáo?!

 

Nàng lần theo âm thanh tiếng sáo bước đi, trong hoàng cung có thể nói là an toàn, tuy hiện giờ là buổi tối, nhưng những chuyện ám sát hoàng đế chỉ có các nhà văn mới nghĩ ra, bọn họ thật sự nghĩ các thị vệ trong cung đều ăn không ngồi rồi sao, Mộ Dung Phong thấy những nhà văn nên đến cổ đại xong rồi tự quyết định, thị vệ trong cung ai cũng là nhất đẳng cao thủ, tất cả đều được tuyển chọn cẩn thận trong số các tinh anh trong khắp cả nước, cho nên sẽ không có việc gì.

~ Hết chương 51 ~

 

Bữa nay chia ko đều :|

Mọi điều ta chưa nói – 24 [End]


 

} – 24 – {

 

Trong ký ức của người dân New York, chưa bao giờ tháng Mười lại đem đến nhiệt độ dịu mát như vậy. Ngày thu muộn này là một trong những ngày đẹp trời nhất thành phố từng biết đến. Như mỗi dịp cuối tuần từ ba tháng nay, Stanley ghé qua đón Julia để dùng bữa trưa cùng cô. Hôm nay, chiếc bàn được dành sẵn cho họ tại nhà hàng Pastis sẽ phải chờ. Chủ nhật này là một ngày đặc biệt, ông Zimoure sẽ bắt đầu đợt bán hàng hạ giá của ông và để ăn mừng lần đầu tiên Julia gõ cửa nhà ông không phải để báo cho ông biết một thảm họa, ông đã chấp nhận mở cửa tiệm cho riêng cô hai tiếng trước giờ mở cửa chính thức.

– Sao, anh thấy em thế nào?

– Xoay người một vòng để anh ngắm xem nào.

– Stanley, anh soi chân em đã nửa tiếng nay rồi, em không thể tiếp tục đứng vững trên cái bục này nữa.

– Em muốn biết ý kiến của anh hay là không nào, em thâm mến? Xoay người lần nữa để anh nhìn em chính diện nào. Đúng như anh nghĩ, chiều cao gót hoàn toàn không loại dành cho em.

– Stanley!

– Cái thói mua hàng hạ giá này khiến anh tức chết.

– Anh nhìn thấy giá niêm yết ở đây rồi đấy! Xin lỗi nếu em không có lựa chọn nào khác với đồng lương chuyên viên đồ họa của mình, cô thì thào.

– Chà, em đừng có lại bắt đầu đấy!

– Được rồi, cô có lấy đôi này không? Ông Zimoure hỏi với vẻ kiệt sức. Tôi cho là đã lấy ra cho các vị xem cả rồi đấy, chỉ cần có hai người mà đã dỡ được tan tành cửa tiệm của tôi rồi.

– Không, Stanley nói tiếp, chúng tôi còn chưa thử đôi giày ban xinh xắn tôi vừa tia thấy trên giá kia, phải rồi, tầng giá trên cùng ấy.

– Tôi không còn cỡ của cô đây đâu.

– Thế còn trong kho? Stanley cố nài.

– Tôi phải xuống xem đã, ông Zimoure thở dài trong lúc đi khuất dần.

– Ông ấy thật may mắn có được sự lịch thiệp từ trong máu, bởi vì với một tính cách như vậy…

– Anh thấy ông ấy là hóa thân của sự lịch thiệp? Julia bật cười thành tiếng.

– Lâu rồi đấy nhỉ, có lẽ ta nên mời ông ấy đến nhà em dùng bữa tối ít ra là một lần.

– Anh đùa đấy à?

– Anh không phải người không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng ông ấy bán những đôi giày đẹp nhất New York, anh biết chứ.

– Và chính vì thế mà anh muốn…

– Anh sẽ không góa bụa đến hết đời đâu, em có phản đối gì không?

– Hoàn toàn không phản đối, nhưng rốt cuộc ông Zimoure…?

– Quên Zimoure đi! Stanley nói trong lúc liếc nhìn về phía cửa kính.

– Đến thế rồi sao?

– Tuyệt đối đừng quay lại nhìn, những gã đàn ông đang quan sát chúng ta từ đằng sau cửa kính nom quyến rũ không thể cưỡng lại được!

– Ai cơ? Julia hỏi mà không dám cử động tí nào.

– Cái gã đang dán mắt vào cửa kính từ mười phút nay và nhìn em như thể đang nhìn thấy Đức mẹ Đồng trinh… Theo những gì anh biết, Đức mẹ sẽ không mang những đôi giày ban giá ba trăm đô đâu, lại càng không phải những đôi bán hạ giá! Anh đã bảo rồi, đừng quay lại nhìn, anh mới là người nhìn thấy gã đầu tiên cơ mà!

Julia ngước nhìn và môi cô bắt đầu run lên.

– Ôi không, cô nói bằng giọng yếu ớt, người này thì em đã nhìn thấy trước anh lâu rồi…

Cô bỏ lại đôi giày trên bục, xoay chốt mở cửa tiệm rồi chạy vội ra phố.

* * *

Khi ông Zimoure quay lại tiệm, ông thấy Stanley đang ngồi một mình trên bục, tay cầm một đôi giày ban.

– Cô Walsh đi rồi sao? Ông hốt hoảng cất giọng hỏi.

– Đúng thế, Stanley đáp, nhưng ông đừng lo, cô ấy sẽ quay trở lại, chắc chắn không phải hôm nay, nhưng cô ấy sẽ quay lại.

Ông Zimoure buông rơi cái hộp đang cầm trên tay. Stanley nhặt nó lên và đưa lại cho ông.

– Ông có vẻ thất vọng quá đỗi, thôi nào, tôi sẽ giúp ông xếp dọn lại, sau đó tôi sẽ đưa ông đi uống một tách cà phê, hoặc một tách trà nếu ông thích.

* * *

Tomas lướt nhẹ đầu ngón tay lên môi Julia rồi đặt một nụ hôn lên mi mắt cô.

– Anh đã cố tự thuyết phục mình rằng anh có thể sống mà không có em, nhưng em thấy đấy, anh không thể làm thế.

– Thế còn châu Phi, những phóng sự ảnh của anh, Knapp nói sao?

– Anh cần gì phải chạy khắp nơi để mang về sự thật của người khác nếu như anh tự dối lòng mình, anh cần gì phải đi hết xứ này sang xứ khác khi người con gái mà anh yêu không có ở đó?

– Vậy thì đừng đặt ra cho mình câu hỏi nào khác nữa, đây là cách hay nhất để chào em đấy, Julia nói rồi kiễng gót chân lên.

Họ ôm nhau và nụ hôn của họ kéo dài, giống như nụ hôn của hai người tình yêu nhau đến độ quên cả phần còn lại của thế giới.

– Làm thế nào anh tìm được em? Julia hỏi khi đang nép mình trong vòng tay của Tomas.

– Anh đã tìm em hai mươi năm nay, dưới chân tòa nhà em ở, chuyện này đâu có khó, anh đáp.

– Mười tám năm chứ, và tin em đi, như thế đã quá đủ lâu rồi!

Rồi Julia lại hôn anh lần nữa.

– Nhưng còn em, Julia, điều gì đã khiến em quyết định đến Berlin?

– Em chẳng nói với anh rồi đấy thôi, một dấu hiệu từ định mệnh… Định mệnh đã run rủi cho em nhìn thấy bức chân dung vẽ anh bị bỏ quên lại trên bàn của một nữ họa sĩ đường phố.

– Anh chưa từng làm mẫu cho người khác vẽ chân dung.

– Dĩ nhiên là có chứ, đó là gương mặt anh, đôi mắt anh, cái miệng của anh, thậm chí có cả lúm đồng tiền ở cằm nữa.

– Cái bức tranh giống anh đến thế được bày ở đâu vậy?

– Trên khu cảng cũ ở Montréal.

– Anh còn chưa từng đặt chân đến Montréal…

Julia ngước mắt nhìn, một đám mây lướt qua bầu trời New York, cô mỉm cười khi nhìn rõ hình dạng đám mây đang tạo thành.

– Em sẽ nhớ ông nhiều lắm đây.

– Ai vậy?

– Bố em. Giờ thì lại đây nào, chúng ta cùng đi dạo, em phải giới thiệu với anh về thành phố của em.

– Em đang đi chân trần kìa!

– Chuyện đó thực sự không còn quan trọng nữa, Julia đáp.

 

~ Hết ~

Mọi điều ta chưa nói – 23


 

} – 23 – {

 

Mười lăm phút nữa đã trôi qua, bầu không khí yên lặng lại lần nữa bao trùm căn hộ của Julia. Tiếng cạch nhỏ tiếp theo đó là tiếng cọt kẹt của nắp hòm bật mở. Anthony bước từ trong hòm ra, phủi bụi trên vai áo và tiến đến trước gương để chỉnh lại nút cà vạt. Ông đặt chiếc khung lồng ảnh mình vào đúng chỗ trên giá sách, rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt.

Ông rời khỏi căn hộ rồi đi xuống phố. Một chiếc ô tô đậu phía trước tòa nhà đang chờ sẵn.

– Xin chào, Wallace, ông nói khi ngồi vào ghế phía sau.

– Rất mừng được gặp lại ngài, thưa ngài, viên thư ký riêng của ông đáp.

– Các nhân viên vận chuyển đã được báo trước chưa?

– Chiếc xe tải đang đậu ngay đằng sau xe ta.

– Tuyệt lắm, Anthony đáp.

– Tôi đưa ngài về bệnh viện chứ, thưa ngài?

– Không, như thế này tôi đã đủ mất thời gian rồi. Chúng ta ghé về qua nhà trước đã rồi ra sân bay, tôi phải thay va li. Anh cũng sẽ chuẩn bị hành lý riêng, tôi sẽ dẫn anh theo, tôi mất cái thú đi du lịch một mình rồi.

– Tôi có thể hỏi chúng ta đi đâu không thưa ngài?

– Tôi sẽ giải thích anh nghe trên đường đi. Anh phải nhớ cầm theo hộ chiếu đấy nhé.

Chiếc ô tô rẽ sang Greenwich Street. Đến ngã tư kế tiếp, cửa kính hạ xuống và một chiếc điều khiển từ xa màu trắng hạ cánh xuống rãnh nước ven đường.

Mọi điều ta chưa nói – 22


 

} – 22 – {

 

Khi mở mắt, Julia vươn vai hồi lâu. Căn phòng vắng tanh và cánh cửa chiếc hòm đã đóng chặt.

– Bố ơi?

Nhưng không một lời đáp nào phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch đang ngự trị. Bộ đồ ăn sáng đã được bày sẵn trên bàn bếp. Một chiếc phong bì được đặt tựa vào lọ mật ong, giữa hộp ngũ cốc và hộp sữa bằng giấy. Julia ngồi vào bàn và lập tức nhận ra nét chữ.

Con gái của bố,

Khi con đọc được thư này, sức lực của bố đã cạn kiệt rồi; bố hy vọng con sẽ không giận bố vì điều đó, bố muốn tránh cho con những lời từ biệt vô ích. An táng cha mình một lần thôi cũng là đủ lắm rồi. Khi đọc được những dòng cuối cùng này, con hãy rời khỏi nhà vài giờ đồng hồ. Họ sẽ đến đưa bố đi và bố không muốn con có mặt chứng kiến. Đừng mở chiếc hòm này ra lần nữa, bố đang ngủ trong đó, bình yên, nhờ có con. Julia của bố, cảm ơn vì đã dành tặng bố những ngày vừa qua. Bố đã chờ dịp này quá lâu rồi, bố đã mơ được làm quen với người phụ nữ tuyệt vời mà con đã trở thành. Đó là một trong những bí mật vĩ đại nhất của đời làm cha mà bố đã khám phá những ngày vừa qua. Cần phải biết tập quen với thời điểm khi ta sẽ gặp cái người trưởng thành mà con mình đã trở thành, học cách nhường chỗ của ó cho chính nó. Bố cũng xin lỗi con vì tất cả những thiếu hụt bố đã gây ra cho tuổi thơ của con. Bố đã làm hết sức mình. Trong trường hợp này bố đã cố gắng chưa đủ, chưa cố gắng như con mong muốn; bố đã muốn trở thành bạn của con, đồng lõa của con, bạn tâm giao của con, bố chỉ là bố của con, nhưng sẽ là bố của con mãi mãi. Từ giờ trở đi, dù có đi đến đâu, bố cũng mang theo mình ký ức về một tình yêu thương vô bờ bến, tình yêu bố đã dành cho con. Con còn nhớ truyền thuyết Trung Hoa đó không, cái câu chuyện đẹp đẽ kể về những tính năng của ánh trăng phản chiếu trên mặt nước ấy. Bố đã lầm khi không tin vào đó, trong trường hợp này cũng vậy, tất cả chỉ là vấn đề kiên trì; ước nguyện của bố cuối cùng cũng thành hiện thực bởi lẽ người phụ nữ bố mong được thấy lại trong đời mình chính là con.

Bố lại thấy con còn bé xíu, khi con chạy ùa vào vòng tay bố, nói thế thật ngốc, nhưng đó là điều đẹp đẽ nhất bố từng gặp trong đời. Không gì khiến bố hạnh phúc hơn tiếng con cười lanh lảnh, những âu yếm thơ trẻ con dành tặng bố mỗi tối bố về nhà. Bố biết một ngày nào đó, khi con được giải thoát khỏi muộn phiền, những kỷ niệm sẽ quay trở lại trong con. Bố cũng biết con sẽ không bao giờ quên những giấc mơ con thường kể bố nghe khi bố đến ngồi bên giường con. Ngay cả trong những lúc bố vắng mặt, bố cũng không ở xa con như con tưởng đâu, dù có vụng về lóng ngóng thì bố vẫn yêu con. Bố chỉ yêu cầu con một điều duy nhất, hãy hứa với bố là con sẽ sống hạnh phúc.

 

Bố của con.

 

Julia gấp tờ thư lại. Cô tiến đến bên chiếc hòm đang đặt giữa phòng khách. Cô vuốt ve mặt gỗ và thì thầm với bố rằng cô yêu ông. Tim trĩu nặng, cô tuân theo ước nguyện cuối cùng của ông, để ý chuyện gửi lại chìa khóa nhà cho người hàng xóm trên đường xuống cầu thang. Cô báo với ông Zimoure là nội trong sáng nay sẽ có một chiếc xe tải đến lấy một chiếc hòm trong nhà cô và xin ông vui lòng mở cửa cho họ vào. Cô không để ông kịp đôi co lời nào đã đi bộ ngược lên đầu phố, nhằm thẳng hướng một tiệm đồ cổ.

Mọi điều ta chưa nói – 21


} – 21 – { 

Suốt quãng đường từ Berlin về New York, Julia và bố cô không nói với nhau một lời nào; ngoại trừ một câu Anthony nhắc đi nhắc lại nhiều lần “Bố cho là mình lại làm điều gì đó ngu ngốc rồi” mà con gái ông không hiểu được trọn vẹn ý nghĩa. Họ về đến nơi giữa buổi chiều, Manhattan đang chìm trong màn mưa.

– Nghe bố nói này Julia, rốt cuộc con cũng phải nói gì đi chứ! Anthony phản ứng khi bước vào căn hộ nằm trên Horatio Street.

– Không!

Julia đáp và đặt hành lý xuống.

– Tối qua con đã gặp cậu ta phải không?

– Không hề!

– Kể bố chuyện xảy ra thế nào đi, có lẽ bố sẽ cho con lời khuyên.

– Bố ấy ạ? Đúng là thế giới này đảo lộn hết rồi.

– Đừng bướng bỉnh như thế, con không còn là đứa trẻ lên năm nữa, và bố thì chỉ còn hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa thôi.

– Con không gặp lại Tomas và con đi tắm đây. Chấm hết!

Anthony xông ra chắn ngang cửa, không cho cô đi qua.

– Rồi sau đó, con tính ở lại trong phòng tắm suốt hai mươi năm tiếp theo à?

– Bố tránh ra!

– Bố không tránh, chừng nào con còn chưa trả lời bố.

– Bố muốn biết con sắp làm gì bây giờ phải không? Con sẽ cố gắng ráp lại những mảnh đời mình, những mảnh bố đã khéo léo gỡ tung ra chỉ trong có một tuần. Chắc chắn là con không thích thú gì mà lắp lại tất cả vì dù có làm cách nào thì cũng vẫn thiếu, và đừng có làm ra bộ như bố không hiểu nữa đi, trong suốt chuyến bay bố đã không ngừng trách móc mình về chuyện đó còn gì.

– Bố không nói về chuyến đi của bố con ta…

– Vậy thì về chuyện gì?

Anthony im lặng không đáp.

– Đúng như con nghĩ mà! Julia nói. Trong lúc chờ đợi, con sẽ xỏ tất dài vào, mặc một chiếc áo lót nâng ngực, loại sexy nhất mà con có, con sẽ gọi cho Tomas và quyến rũ anh ấy. Và nếu con vẫn có thể tiếp tục nói dối anh ấy như con đã học được cách làm thế từ khi con đi cùng bố, có lẽ anh ấy sẽ chấp nhận bàn lại chuyện cưới xin.

– Con vừa nói là Tomas nhé!

– Gì cơ?

– Le ra con phải kết hôn với Adam cơ mà, con lại vừa nhầm lẫn rồi kìa.

-Bố tránh ra khỏi cái cửa này không thì con giết bố đấy!

– Con sẽ lãng phí thời gian thôi, bố chết rồi. Và nếu con cho là bố sẽ sốc khi nghe chuyện chăn gối của con thì con nhầm to rồi, con yêu ạ!

– Ngay khi tới nhà Adam, Julia nói tiếp trong lúc nhìn bố mình với vẻ hung hăng, con sẽ xô anh ấy vào tường, con sẽ lột…

– Đủ rồi đấy! Anthony kêu lên. Bố không cần biết tất cả những chi tiết này, ông nói thêm khi đã lấy lại được bình tĩnh.

– Giờ thì bố để cho con đi tắm chứ?

Anthony ngước mắt nhìn lên trần nhà và nhường lối cho cô qua. Áp tai vào cánh cửa, ông nghe thấy Julia đang gọi điện thoại.

Không, nhất định không nên phiền Adam nếu anh ấy đang họp, chỉ cần báo trước cho anh biết rằng cô đã quay lại New York. Nếu tối nay anh rảnh, anh có thể ghé qua nhà đón cô lúc tám giờ, cô sẽ đợi anh ở dưới nhà. Trong trường hợp anh bận không đến được, cô sẽ đợi cho đến khi gặp được anh.

Anthony nhón gót quay ra phòng khách và ngồi trên tràng kỷ. Ông cầm lấy chiếc điều khiển để bật ti vi rồi ngay lập tức đổi ý, đây không phải là điều khiển ti vi. Ông nhìn chăm chú cái hộp nhỏ màu trắng đang cầm trên tay mình và mỉm cười khi đặt nó xuống ngay bên cạnh.

Mười lăm phút sau, Julia xuất hiện trở lại, chiếc áo đi mưa vắt trên vai.

– Con đi đâu thế?

– Đi làm.

– Vào thứ Bảy? Trong thời tiết này sao?

– Cuối tuần thế nào cũng có người ở lại văn phòng, con có thư từ và email phải trả lời gấp.

Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, Anthony gọi cô lại.

– Julia này?

– Lại chuyện gì nữa thế ạ?

– Trước khi con làm một chuyện ngu ngốc thực sự, bố muốn con biết rằng Tomas vẫn luôn yêu con.

– Làm thế nào bố biết được chuyện đó?

– Sáng nay bố và cậu ta tình cờ gặp nhau, vả lại cậu ta đã chào từ biệt bố hết sức lễ độ khi rời khỏi khách sạn! Bố cho là cậu ta đã nhìn thấy bố đứng dưới phố từ cửa sổ phòng con.

Julia nhìn bố mình chằm chằm.

– Bố đi đi, khi quay về con không muốn thấy bố trong nhà này!

– Đi đâu mới được, lên căn hộ áp mái kinh khủng trên kia ư?

– Không, về nhà bố ấy! Julia đáp, rồi cô đóng sập cửa lại sau lưng mình.

* * *

Anthony vớ lấy cây dù treo trên mắc gần lối vào rồi đi ra ngoài ban công trông xuống phố. Nhoài người qua bậu lan can, ông dõi theo Julia đang đi xa dần về phía ngã tư. Ngay khi cô khuất dạng, ông liền vào phòng ngủ của con gái. Điện thoại được đặt trên bàn đầu giường. Ông nhấc máy lên rồi ấn vào nút tự động gọi lại.

Ông tự giới thiệu với người nhấc máy bên kia đầu dây với tư cách là trợ lý của cô Julia Walsh. Dĩ nhiên ông biết cô Walsh vừa gọi đến và Adam hiện giờ không thể nghe máy được; tuy nhiên cần phải nhắn với anh rằng Julia sẽ chờ anh sớm hơn đã định, sáu giờ tối tại nhà cô chứ không phải dưới phố, vì trời đang mưa. Tức là bốn mươi lăm phút nữa và sau khi cân nhắc kỹ, tốt nhất là cứ quấy rầy anh ngay cả khi đang họp. Adam đừng tìm cách gọi cho Julia vô ích, di động của cô vừa hết pin và cô đã ra ngoài sắm đồ. Anthony bắt người ta hứa đến hai lần rằng tin nhắn sẽ được chuyển đến người nhận rồi mỉm cười gác máy, vẻ vô cùng hài lòng.

Đặt lại máy lên bệ, ông rời khỏi phòng, đến ngồi thoải mái trong ghế bánh và không rời mắt khỏi chiếc điều khiển đang đặt trên tràng kỷ.

* * *

Julia xoay ghế rồi bật máy vi tính. Danh sách email dài dằng dặc hiện ra trên màn hình, cô liếc nhanh bàn làm việc của mình, chiếc giỏ đựng thư đã đầy ứ và đèn báo tin nhắn nhấp nháy liên hồi trên màn hình điện thoại.

Cô lấy di động ra khỏi túi áo đi mưa và gọi bạn thân nhất của mình cầu cứu.

– Trong cửa hàng anh có ai không? Cô nói.

– Với thời tiết ở đây thì đến ếch cũng chẳng thấy ló dạng, một buổi chiều thật tệ hại.

– Em biết, em đang ướt như chuột lột đây.

– Em về rồi à! Stanley hét lên.

– Vừa được một tiếng ạ.

– Em phải gọi cho anh sớm hơn mới phải!

– Anh sẽ đóng cửa tiệm để gặp lại cô bạn cũ tại quán Pastis chứ?

– Gọi cho anh một tách trà, à không, một tách cappuccino, tóm lại là em muốn gọi gì thì gọi; anh đến ngay đây.

Mười phút sau, Stanley gặp Julia đang đợi anh bên chiếc bàn trong cùng của quán bia cũ kỹ.

– Trông anh giống như một chú chó chăn cừu vừa trượt chân ngã xuống hồ, cô nói và ôm hôn anh.

– Còn em trông chẳng khác nào một cô chó xù rơi ngay sau nó. Em gọi cho chúng ta thứ gì rồi? Stanley hỏi và ngồi xuống ghế.

– Bánh sô cô la khoanh!

– Tuần rồi anh có hai ba câu chuyện ngồi lê đôi mách rẻ tiền, nhưng nhường em trước đã; anh muốn biết mọi chuyện. Để anh đoán nào, em đã gặp lại Tomas bởi vì hai ngày qua anh không nhận được tin tức gì từ em, và căn cứ vào bộ mặt em lúc này, mọi chuyện đã không diễn ra như em dự kiến.

– Em chẳng dự kiến gì hết…

– Điêu!

– Nếu anh muốn ở cùng một con ngốc chính cống, thì chính là lúc này đấy, anh hãy tranh thủ đi!

Julia kể lại gần như toàn bộ chuyến đi của cô; chuyến thăm công đoàn báo chí, lời nói dối dầu tiên của Knapp, những lý do khiến Tomas đổi họ, bữa tiệc khai mạc triển lãm ảnh, cỗ xe tứ mã được người thường trực gọi vào phút chót để đưa cô tới đó; khi cô kể về đôi giày cô mang cùng với chiếc đầm dài, Stanley phẫn nộ gạt tách trà sang một bên để gọi một ly vang trắng suông. Bên ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt. Julia kể đến chuyến thăm Đông Đức của cô, một con phố nơi những ngôi nhà trước kia đã biến mất, nội thất cổ lỗ của quán bar đã tồn tại qua năm tháng, cuộc trò chuyện giữa cô và bạn thân nhất của Tomas, chuyến taxi điên cuồng đến sân bay, Marian, rồi cuối cùng, trước khi Stanley gục xuống, cuộc hội ngộ của cô với Tomas trong công viên Tiergarten. Julia tiếp tục kể, lần này thì miêu tả mảnh sân hiên của nhà hàng nơi họ được thưởng thức món cá ngon nhất trần đời, mặc dù cô mới chỉ nếm qua, cuộc dạo chơi ban đêm quanh hồ, căn phòng khách sạn nơi họ đã trải qua đêm tình ái mặn nồng và cuối cùng là chuyện về bữa điểm tâm sáng đã không bao giờ diễn ra. Khi người bồi bàn quay lại đến lần thứ ba để hỏi xem mọi chuyện có ổn không, Stanley liền dùng dĩa đe dọa anh ta nếu anh ta còn dám quấy rầy họ lần nữa.

– Lẽ ra anh nên đi cùng em, Stanley nói. Giá như anh hình dung ra được một cuộc phiêu lưu như thế này, anh sẽ không bao giờ để em đến đó một mình.

Julia luồn tay quấy cái thìa trong tách trà của cô. Anh nhìn cô chăm chú rồi chặn tay cô lại.

– Julia, em có cho đường vào trà đâu… em cảm thấy hơi tuyệt vọng phải không?

– Anh có thể bỏ bớt chữ “hơi” mà.

– Dù thế nào chăng nữa, anh đảm bảo với em, anh không tin cậu ấy có thể quay lại với cái cô Marian này được đâu, hãy tin vào kinh nghiệm của anh.

– Kinh nghiệm nào cơ ạ? Julia mỉm cười đáp. Dù gì thì tầm giờ này, Tomas cũng đang trên chuyến bay tới Mogadiscio rồi.

– Còn chúng ta thì ở New York, dưới trời mưa! Stanley vừa nói vừa nhìn cơn mưa rào đang quấn ràn rạt trên cửa kính.

Vài người qua đường dừng chân trú mưa dưới tấm bạt che ngoài sân hiên. Một ông lão quàng tay ôm vợ mình chặt hơn, như muốn che chở cho bà được nhiều hơn.

– Em sẽ sắp xếp lại đời mình cho ngăn nắp theo cách tốt nhất trong khả năng của em, Julia nói tiếp. Em cho rằng đó là điều duy nhất cần làm lúc này.

– Em không nhầm đâu, anh đang cụng ly với một cô ngốc chính hiệu. Em may mắn lạ thường vì đời em lại có một lần giống với một đống hỗn độn tuyệt vời vậy mà em lại muốn đi dọn dẹp phòng ngủ ư? Em đúng là điên thật rồi, cô em đáng thương ạ. Mà anh van em đấy, lau khô mắt ngay đi cho anh, nước mưa bên ngoài là đủ lắm rồi; đây thực sự không phải lúc để khóc, anh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi em.

Julia quệt mu bàn tay lên mắt rồi lại mỉm cười với bạn mình.

– Em định nói gì với Adam? Stanley nói tiếp. Anh nghĩ mình đến phải cho cậu ta ở trọ bao cả ăn nghỉ nếu em không quay về. Ngày mai cậu ta mời anh về chơi nhà bố mẹ cậu ta ở nông thôn. Anh báo để em biết, không phải cảnh giác đâu, anh đã chế ra cho một chứng đau bụng rồi.

– Em sẽ thú nhận với anh ấy phần sự thật ít làm anh ấy đau khổ nhất.

– Trong tình yêu, điều khiến người ta đau khổ nhất là sự đớn hèn. Em có muốn thử một cơ may thứ hai với cậu ta hay là không?

– Có lẽ nói ra điều này nghe hơi tởm một chút, nhưng em không đủ dũng khí để cô đơn lần nữa.

– Vậy thì cậu ta sẽ nhận ra thôi, không phải ngay bây giờ, nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ nhận ra!

– Em sẽ làm thế nào đó để bảo vệ anh ấy.

– Anh có thể hỏi em chuyện này hơi riêng tư được không?

– Anh thừa biết mà, em có bao giờ giấu anh chuyện gì đâu…

– Đêm qua với Tomas nó thế nào?

– Nồng ấm, dịu dàng, thần diệu và sáng ra thì sầu thảm.

– Anh đang hỏi em về khía cạnh tình dục ấy, em thân mến ạ.

– Nồng ấm, dịu dàng, thần diệu…

– Và em muốn bắt anh phải tin rằng em không biết mình đang ở đâu?

– Em đang ở New York, Adam cũng vậy, còn Tomas thì từ giờ trở đi đã ở quá xa rồi.

– Điều quan trọng, em thân mến ạ, không phải là biết người kia đang ở thành phố nào hay phương trời nào, mà là người ấy đang ở đâu trong tình yêu đang gắn kết ta với người ấy. Sai lầm không quan trọng đâu, Julia ạ, chỉ có điều mà ta đang trải qua thôi.

* * *

Adam bước xuống khỏi một chiếc taxi dưới làn mưa như trút. Những rãnh ven đường ngập ứ nước mưa. Anh nhảy phắt lên vỉa hè và bấm chuông riết róng lên chiếc điện thoại nội bộ của tòa nhà. Anthony Walsh rời khỏi chiếc ghế bành đang ngồi.

– Được rồi, được rồi, một giây thôi! Ông vừa làu bàu vừa ấn nút điều khiển cho cửa mở ở tầng trệt.

Ông nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong cầu thang bộ và chào đón vị khách của mình với nụ cười rạng rỡ trên môi.

– Bác Walsh? Adam thốt lên, hoảng hốt lùi ra sau một bước.

– Adam, cơn gió lành nào đưa cậu tới đây thế?

Adam đứng như chôn chân nơi thềm nghỉ.

– Cậu nuốt mất lưỡi rồi ư, anh bạn trẻ?

– Nhưng bác chết rồi cơ mà? Anh ấp úng.

– Chà, đừng tỏ ra khó chịu thế chứ. Tôi biết hai ta không ưa nhau cho lắm nhưng từ đó đến chỗ quẳng tôi ra nghĩa trang thì kể cũng hơi quá!

– Nhưng đúng mà, hôm an táng bác cháu cũng có mặt, Adam lắp bắp.

– Giờ thì đủ rồi đấy, cậu đúng là thô lỗ, anh bạn ạ! Được thôi, chúng ta sẽ không đứng như trời trồng ở đây cả buổi tối, dù sao thì cũng vào nhà đi, trông cậu nhợt nhạt hết cả rồi kìa.

Adam tiến về phía phòng khách. Anthony ra hiệu cho anh cởi bỏ chiếc áo đi mưa đang rỏ nước ròng ròng.

– Xin lỗi vì đã nói dai, anh nói trong khi treo áo mưa lên móc, bác sẽ hiểu cho nỗi kinh ngạc của cháu, nhưng đám cưới của cháu bị hủy vì đám tang của bác…

– Hình như đó cũng là đám cưới của con gái tôi mà, phải không?

– Nói gì thì cô ấy cũng không bịa ra từ đầu đến cuối câu chuyện này chỉ để…

– Bỏ cậu? Đừng đề cao mình đến thế. Gia đình chúng tôi có một năng khiếu sáng tạo rất phát triển, nhưng hình dung con bé lại có thể làm một chuyện kỳ cục như thế này thì đúng là hiểu sai về nó rồi. Cần phải có những cách lý giải khác nữa, và, nếu cậu chịu im miệng trong vòng hai giây, tôi có thể đưa ra cho cậu một hoặc hai cách trong số đó.

– Julia đâu ạ?

– Ôi chao, chẳng mấy chốc là tròn hai mươi năm con gái tôi đánh mất thói quen thông báo cho tôi về thời gian biểu của con bé. Nói thẳng để cậu hay, tôi cứ ngỡ nó đang ở với cậu chứ. Bố con tôi vừa trở về New York được hơn ba tiếng đồng hồ nay.

– Bác đi du lịch cùng cô ấy ạ?

– Dĩ nhiên, con bé không nói với cậu sao?

– Cháu tưởng cô ấy hơi khó ở vì cháu đã có mặt khi chiếc máy bay chở di hài bác từ châu Âu về đến đây và ngồi cùng với cô ấy trong chiếc xe tang đưa bọn cháu ra nghĩa trang.

– Càng lúc càng thú vị đấy! Còn gì nữa không? Đã đến nước này thì cậu tự tay nhấn nút khởi động lò thiêu xác luôn đi!

– Không ạ, nhưng cháu đã ném một nắm đất lên quan tài của bác!

– Cảm ơn cậu đã chăm lo.

– Cháu nghĩ là cháu đang không được khỏe cho lắm, Adam thú nhận, sắc mặt đã chuyển sang xanh tái.

– Vậy thì ngồi xuống ghế đi, thay vì đứng thộn ra như ngỗng ỉa thế này.

Ông chỉ cho Adam chiếc tràng kỷ.

– Phải, ngồi xuống đó đi, cậu vẫn nhận biết được chỗ có thể đặt mông lên hay đã mất hết cả nơ ron thần kinh khi nhìn thấy tôi rồi?

Adam vâng lời. Anh thả người đánh phịch lên chiếc gối tựa và trong lúc làm thế, đã vô tình ngồi lên cái nút của chiếc điều khiển.

Athony lập tức câm bặt, đôi mắt ông khép lại và ông ngã vật xuống thảm trước mặt Adam, bất động.

* * *

– Anh đoán là em không mang theo bức ảnh nào của cậu ấy đúng không? Stanley hỏi. Anh rất muốn xem cậu ấy trông như thế nào. Anh cứ luyên thuyên thế đấy nhưng anh ghét thấy em im lặng như thế này.

– Tại sao?

– Vì anh không thể đếm được số ý nghĩ đang lướt qua đầu em.

Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn vì Gloria Gaynor đang hát lầm rầm Tôi sẽ sống sót trong túi xách của Julia.

Cô chộp lấy điện thoại di động và chỉ cho Stanley thấy màn hình đang hiển thị tên Adam. Stanley nhún vai và Julia nhận cuộc gọi. Cô nghe thấy giọng nói hốt hoảng của vị hôn phu.

– Giữa hai ta có không ít chuyện để nói, nhất là em, nhưng chuyện đó để sau, bố em vừa bị bất tỉnh.

– Trong những hoàn cảnh khác có lẽ em thấy chuyện này đáng cười, nhưng vào lúc này thì trò đùa đấy thật bất nhã.

– Anh đang ở trong nhà em, Julia ạ…

– Anh làm gì ở nhà em thế, em hẹn anh một tiếng nữa cơ mà? Cô nói, toàn thân đông cứng lại.

– Trợ lý của em gọi điện để nhắn với anh là em muốn đẩy giờ hẹn lên sớm hơn.

– Trợ lý của em? Trợ lý nào?

– Chuyện đó thì giải quyết được gì? Anh đang báo với em rằng bố em đang nằm sóng soài dưới đất, bất động ngay giữa phòng khách nhà em, về nhà ngay nhé, anh sẽ gọi xe cấp cứu!

Stanley giặt bắn mình khi cô bạn anh rú lên.

– Đừng làm thế! Em về ngay đây!

– Em mất trí rồi hay sao? Julia, anh đã lay bố em mãi rồi nhưng vô ích, ông cụ không nhúc nhích nữa; anh sẽ gọi 911 ngay bây giờ!

– Nghe em nói đây, anh không gọi ai hết, năm phút nữa em có mặt, Julia nói và đứng dậy.

– Em đang ở đâu?

– Bên kia đường, quán Pastis; em qua đường rồi lên nhà ngay; trong lúc chờ đợi anh đừng làm gì hết, chớ đụng vào cái gì và nhất là đừng chạm vào ông ấy!

Stanley nãy giờ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ghé tai nói với cô bạn rằng anh sẽ lo thanh toán hóa đơn. Trong khi cô chạy băng qua phòng anh còn hét lên dặn cô gọi cho anh ngay khi đám cháy được dập tắt!

* * *

Cô leo cầu thang bốn bậc một và khi bước vào nhà, liền lập tức trông thấy cơ thể bất động của bố mình đang thõng thượt ngay giữa phòng khách.

– Cái điều khiển đâu rồi? cô hỏi rồi vội vã chạy vào tận nơi.

– Gì cơ? Adam hỏi, hoàn toàn bối rối.

– Một cái hộp nhỏ, bên trên có những cái nút ấy, trong trường hợp này chỉ có duy nhất một cái nút, một cái điều khiển ti vi, anh vẫn biết cái thứ đó chứ? Cô đáp và nhìn một lượt quanh phòng.

– Bố em đang bất tỉnh, vậy mà em còn muốn xem ti vi ư? Anh sẽ gọi cấp cứu để họ cử hai chiếc xe cứu thương đến.

– Anh đã động vào cái gì? Chuyện xảy ra như thế nào? Julia chất vấn trong lúc mở lần lượt từng ngăn kéo một.

– Anh chẳng làm gì đặc biệt cả, trừ việc tranh luận với bố em rằng chúng ta đã an táng ông từ tuần trước, tóm lại dù thế nào thì chuyện này cũng khá đặc biệt nhỉ.

– Để sau hẵng bàn, Adam, tí nữa hẵng đùa, ngay lúc này thì phải nhanh lên mới được.

– Anh không hề cố tình đùa cợt. Em có định giải thích cho anh chuyện đang diễn ra ở đây không? Hay ít ra cũng nói cho anh biết anh sắp tỉnh dậy và anh sẽ phá lên cười một mình về cơn ác mộng ngay lúc này anh đang phải trải qua…

– Ban đầu em cũng tự nhủ mình như thế đấy! Rốt cuộc nó biến đi đâu mới được nhỉ?

– Nhưng em đang nói về cái gì cơ?

– Về cái điều khiển từ xa của bố em.

– Lần này thì anh gọi thật đây! Adam nói chắc và tiến về phía điện thoại gắn trên tường bếp.

Hai tay khoanh trước ngực, Julia chắn ngang đường không cho anh qua.

– Chớ có tiến thêm bước nào và anh giải thích cho em chính xác chuyện xảy ra thế nào đi.

– Anh đã nói với em rồi còn gì, Adam nổi cáu, bố em ra mở cửa cho anh, xin lỗi vì anh đã quá sửng sốt khi nhìn thấy ông, ông mời anh vào nhà, hứa sẽ giải thích anh nghe vì sao ông có mặt ở đây. Sau đó ông ra lệnh cho anh ngồi và trong lúc anh ngồi lên tràng kỷ thì ông ngã vật xuống, nói còn chưa hết câu.

– Tràng kỷ! Anh tránh ra, Julia hét lên và xô Adam ngã nhào.

Cô lật tung từng chiếc gối tựa và thở phào nhẹ nhõm khi rốt cuộc cũng tìm thấy vật đang cần.

– Đúng như anh nghĩ, em điên mất rồi, Adam gắt gỏng trong khi lồm cồm bò dậy.

– Cầu xin Thượng Đế, hãy làm thế nào để nó hoạt động đi, Julia van vỉ, tay với lấy chiếc hộp nhỏ màu trắng.

– Julia! Adam hét lên. Nói anh biết em đang chơi trò gì đi, mẹ kiếp!

– Anh im đi, cô nói tiếp, mắt ngấn nước, em sẽ hết sức tránh cho chúng ta những lời không cần thiết, hai phút nữa anh sẽ hiểu. Miễn là anh hiểu, miễn sao nó hoạt động trở lại…

Cô khẩn nài Thượng Đế bằng một cái nhìn hướng ra phía cửa sổ, nhắm mắt lại và nhấn nút trên chiếc hộp màu trắng.

– Cậu thấy đấy, Adam thân mến, mọi chuyện không phải lúc nào cũng giống như vẻ bề ngoài đâu…., Anthony mở choàng mắt và lên tiếng rồi khưng lại khi thấy Julia đang đứng giữa phòng khách.

Ông ho khẽ và đứng dậy trong khi Adam từ từ thả người đánh phịch xuống chiếc ghế bành tay đang chìa về phía anh.

– Ủa, Anthony nói tiếp, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Đã tám giờ rồi cơ à? Bố không thấy thời gian trôi qua, ông vừa nói thêm vừa phủi bụi trên ống tay áo.

Julia ném về phía ông một cái nhìn nảy lửa.

– Bố sẽ để hai đứa lại với nhau, như thế tốt hơn, ông nói tiếp với vẻ hết sức bối rối. Hẳn là hai đứa có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe. Hãy lắng nghe cho kỹ những gì Julia sắp nói với cậu, Adam thân mến ạ, hãy chăm chú hết sức và đừng ngắt lời con bé. Thoạt tiên, cậu sẽ thấy hơi khó chấp nhận, nhưng nếu tập trung suy nghĩ, cậu sẽ thấy, mọi chuyện sẽ sáng rõ. Đấy, đã đến lúc tôi phải lấy áo khoác và đi khỏi đây rồi…

Anthony chụp lấy chiếc áo đi mưa của Adam đang treo trên móc, nhón chân băng qua phòng để lấy lại cây dù bỏ quên gần cửa sổ rồi ra khỏi nhà.

* * *

Ban đầu, Julia chỉ tay vào chiếc hòm ngự chính giữa phòng khách và cố thử giải thích chuyện khó tin. Đến lượt mình, cô ngồi xệp xuống tràng kỷ trong khi Adam đi đi lại lại.

– Anh sẽ làm gì nếu ở vào vị trí của em?

– Anh không rõ, thậm chí anh còn không hiểu vị trí của mình là ở đâu nữa. Em đã nói dối anh trong suốt một tuần lễ, bây giờ em lại muốn anh tin vào câu chuyện hoang đường này nữa chứ.

– Adam này, nếu bố anh bấm chuông cửa nhà anh ngay sáng hôm sau ngày ông chết, nếu cuộc sống mang đến cho anh một cơ hội sống thêm một thời gian nữa cùng ông, sáu ngày để có thể nói với nhau mọi điều chưa từng dám thú nhận, thăm lại tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu, anh sẽ từ chối cơ hội này chăng, anh sẽ không chấp nhận chuyến hành trình này ngay cả khi nó nghe chừng rất phi lý chăng?

– Anh cứ tưởng em ghét bỏ bố mình?

– Em cũng từng nghĩ như vậy đấy, vậy mà như anh thấy đấy, giờ thì em muốn có thêm vài khoảnh khắc với ông. Em khiến ông chỉ nói về em trong khi còn có biết bao điều em muốn hiểu về ông, về cuộc đời ông. Lần đầu tiên, em có thể nhìn ông với đôi mắt trưởng thành, được giải phóng khỏi hầu hết những sự ích kỷ của bản thân. Em công nhận bố em có những khiếm khuyết, em cũng vậy thôi, nhưng như thế không có nghĩa là em không yêu quý ông. Khi quay trở về, em tự nhủ nếu biết chắc một ngày nào đó các con em cũng tỏ ra độ lượng như vậy với em, có lẽ em sẽ bớt sợ hơn khi đến lượt mình trở thành cha mẹ, có lẽ em sẽ cảm thấy xứng đáng được làm mẹ hơn.

– Em ngây thơ quá đấy. Bố em đã sắp xếp cuộc đời em từ khi em ra đời; chẳng phải tất cả những lần hiếm hoi nhắc đến ông trước mặt anh em đều nói như vậy sao? Nếu chấp nhận tin câu chuyện vô lý này là có thật, ông ấy đã thành công theo đuổi công trình của mình ngay cả sau khi chết. Em đã không chia sẻ gì với ông ấy cả, Julia ạ, đó là một cỗ máy! Tất cả những gì ông ấy đã nói với em đều được thu sẵn. Làm sao em lại rơi vào cái bẫy này cơ chứ? Đó không phải là cuộc trò chuyện giữa hai bố con em, mà là một lời độc thoại. Chính em, người đã sáng tạo ra những nhân vật hư cấu, em cho phép bọn trẻ sống với chúng không? Dĩ nhiên là không, em chỉ dự đoán những khát khao của chúng, nghĩ ra những câu sẽ khiến chúng vui thích, sẽ khiến chúng an lòng. Bằng cách của riêng ông, bố em đã sử dụng cùng một chiến thuật đó. Ông ấy đã điều khiển em, thêm một lần nữa. Cái tuần lễ ngắn ngủi hai bố con em đã có với nhau chỉ là một bải nhại nực cười của cuộc hội ngộ, sự có mặt của ông là một ảo tưởng, điều này vẫn sẽ tiếp diễn thêm vài ngày nữa. Còn em, vì thiếu thốn tình cảm trước đây ông đã không dành cho em, em lập tức sa bẫy. Đến mức để mặc ông ấy phá hỏng kế hoạch đám cưới của chúng ta, và đó không phải là thử nghiệm thành công đầu tiên của ông.

– Đừng nực cười như thế chứ, Adam, bố em không quyết định chết đi chỉ để chia rẽ chúng ta.

– Cả tuần rồi hai bố con em ở đâu hả Julia?

– Biết chuyện ấy thì có ích gì?

– Nếu em không thể thú thật cùng anh, cũng đừng lo lắng làm gì, Stanley đã làm chuyện đó thay em. Đừng trách anh ấy, lúc đó anh ấy say như chết; chính em đã bảo anh rằng anh ấy không cưỡng nổi sự cám dỗ của một loại vang hảo hạng, và anh đã chọn một trong những loại đỉnh nhất. Anh đã lôi anh ấy từ Pháp về để tìm ra em, để hiểu tại sao em rời xa anh, để biết liệu anh có nên yêu em nữa hay không. Anh đã chờ cả trăm năm, Julia ạ, để cưới em làm vợ. Hôm nay thì anh chỉ còn cảm thấy một sự trống rỗng vô hạn.

– Em có thể giải thích để anh hiểu, Adam ạ.

– Bây giờ em lại có thể giải thích cơ đấy? Và khi em ghé qua văn phòng anh để báo cho anh biết em sẽ lên đường du lịch, cái ngày tiếp theo khi chúng ta sượt qua nhau tại Montréal, ngày hôm sau và tất cả những ngày còn lại khi anh gọi cho em mà em không hề nhận điện hay trả lời tin nhắn của anh thì sao? Em đã chọn đến Berlin tìm gặp người đàn ông vẫn ảm ảnh quá khứ của em và em đâu có nhắc gì với anh về chuyện đó. Anh là cái gì đối với em, một cây cầu nhỏ nối giữa hai chặng đời em ư? Một giải pháp an toàn em đeo bám trong khi vẫn hy vọng một ngày nào đó người đàn ông em không ngừng yêu thương sẽ quay trở lại?

– Anh không thể nghĩ như thế được, Julia van nài.

– Nếu hắn ta gõ cửa nhà em, ngay lúc này đây, em sẽ làm gì?

Julia sững lại, im lặng.

– Vậy thì làm sao anh có thể biết được điều đó, bởi đến chính em còn không biết cơ mà?

Adam tiến ra phía thềm nghỉ.

– Em cứ nói với bố em, hay nói với con rô bốt mang hình dạng ông ấy, là anh tặng cho nó chiếc áo đi mưa của anh.

Adam bỏ đi. Julia đếm bước chân anh vang lên trong cầu thang rồi cô nghe thấy tiếng cửa ra vào tầng trệt khép lại sau lưng anh.

* * *

Anthony gõ nhẹ cửa trước khi bước vào phòng khách. Julia đang đứng tựa người vào cửa sổ, ánh mắt mải miết nhìn xuống phố.

– Tại sao bố lại làm vậy? cô hỏi.

– Bố chẳng làm gì cả, đó chỉ là một sự ngẫu nhiên, Anthony đáp.

– Ngẫu nhiên Adam đến nhà con sớm một tiếng; ngẫu nhiên bố ra mở cửa cho anh ấy; ngẫu nhiên anh ấy ngồi lên chiếc điều khiển và cũng hoàn toàn ngẫu nhiên, bố thấy mình nằm sóng soài ra đất giữa phòng khách.

– Bố công nhận là chuyện đó tạo nên một loạt những dấu hiệu khá nhất quán… có lẽ cả hai bố con ta phải thử bắt tay vào tìm hiểu tầm quan trọng của nó.

– Bố đừng mỉa mai nữa, con không hề muốn cười chút nào đâu, con hỏi bố lần cuối cùng, tại sao bố làm như vậy?

– Để giúp con thú nhận với cậu ta sự thật, để giúp con tự đối diện với sự thật trong đời con. Con có dám nói với bố là con không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn không? Nhìn bề ngoài thì chắc chắn là cô đơn hơn bao giờ hết, nhưng ít ra, con có thể thanh thản với lòng mình.

– Con không chỉ nói đến màn diễn cả bố tối nay…

Anthony hít vào thật sâu.

– Chứng bệnh của mẹ con đã khiến bà không còn nhận ra bố là ai trước khi bà qua đời, nhưng bố chắc chắn rằng tận đáy lòng bà ấy chưa bao giờ quên cái cách bố mẹ yêu nhau. Bố thì sẽ không bao giờ quên. Bố và mẹ không phải là một cặp đôi hoàn hảo, cũng không phải những bậc phụ huynh kiểu mẫu, còn lâu mới được như thế. Bố mẹ đã biết đến những giây phút bấp bênh hay cãi vã, nhưng chưa bao giờ, con nghe bố cho rõ đây, chưa bao giờ bố mẹ nghi ngờ về lựa chọn chung sống với nhau, về tình yêu bố mẹ dành cho con. Chinh phục mẹ con, yêu bà ấy, được bà ấy sinh cho một đứa con, tất cả những điều này hẳn là những quyết định hệ trọng nhất đời bố, những quyết định đúng đắn nhất, ngay cả khi bố phải mất một thời gian quá dài mới tìm ra những từ thích đáng để thổ lộ cùng con điều ấy.

– Và bố nhân danh tình yêu tuyệt vời này để gây ra chừng ấy tổn hại cho cuộc sống của con?

– Con còn nhớ mẩu giấy nhỏ bố nhắc với con dọc đường đi không? Con biết đấy, cái mà người ta luôn giữ đâu đó bên mình, trong ví, trong túi áo, trong đầu; đối với bố nó là lời nhắn viết vội mẹ con để lại cho bố vào buổi tối khi bố không thể thanh toán hóa đơn trong một quán bia trên đại lộ Champs-Élysées – giờ thì con hiểu tại sao bố lại muốn kết thúc đời mình tại Paris rồi chứ – nhưng đối với con, phải chăng đó là tờ mark cũ chưa từng rời khỏi túi xách của con hay những lá thư của Tomas con vẫn cất trong phòng riêng?

– Bố đã đọc chúng ạ?

– Bố sẽ không bao giờ cho phép mình làm vậy. Nhưng bố đã nhìn thấy chúng khi vào phòng con để cất bức thư cuối cùng cậu ấy gửi. Khi nhận được thiệp báo tin đám cưới của con, bố đã lên phòng con. Giữa cái không gian dẫn bố về bên con, về với những gì bố đã không quên và sẽ không bao giờ quên, bố đã không ngừng băn khoăn tự hỏi con sẽ làm gì nếu biết về lá thư này của Tomas, liệu bố nên hủy nó đi hay trao lại cho con, liệu có tốt hơn khi trao lại nó cho con vào đúng ngày con kết hôn? Bố không có nhiều thời gian để quyết định chuyện đó. Nhưng con thấy đấy, như con đã nói rất nhiều lần, khi người ta quan tâm đến nó một chút, cuộc sống sẽ ban tặng cho chúng ta những dấu hiệu tuyệt vời. Tại Montréal, bố đã tìm ra dấu hiệu trả lời cho câu hỏi tự vấn của mình, chỉ một phần thôi; phần tiếp theo phụ thuộc vào con. Bố có thể bằng lòng với việc gửi lá thư của Tomas đến tay con qua đường bưu điện, nhưng con đã quá thành công trong việc cắt đứt liên hệ, đến mức dù được mời dự đám cưới con thì bố thậm chí cũng không được biết địa chỉ của con, còn nữa, liệu con có mở ra xem một bức thư do bố gửi? Vả lại, lúc ấy bố không biết là mình sắp chết!

– Bố lúc nào cũng có câu trả lời cho mọi chuyện, đúng không?

– Không đâu, Julia, con một mình đối diện với những lựa chọn con đưa ra, và điều đó dã xảy ra từ lâu rồi, lâu hơn là con tưởng. Con có thể dùng điều khiển tắt bố đi, con nhớ không? Con chỉ cần ấn một cái nút thôi. Con toàn quyền quyết định không tới Berlin. Bố đã để con lại một mình khi con quyết định đến sân bay chờ Tomas; bố cũng không ở cùng con khi con quay trở lại nơi chứng kiến lần đầu hai người gặp gỡ, và bố lại càng không có mặt khi con dẫn cậu ấy về khách sạn. Julia ạ, người ta có thể trách móc tuổi thơ ấu của mình, mãi mãi lên án cha mẹ mình về tất cả những nỗi đau đè nặng lên mình, biến họ thành thủ phạm tạo ra những thử thách trong đời, tạo ra những khiếm khuyết, những hèn nhát của mình, nhưng nói cho cùng, ta mới chính là người chịu trách nhiệm trước cuộc sống riêng, ta trở thành người mà ta quyết định trở thành. Vả lại, con cần phải học lấy cách tương đối hóa những thảm kịch của mình, luôn tồn tại một gia đình nào đó tệ hơn gia đình của chính mình chứ.

– Ví dụ như gia đình nào?

– Chẳng hạn như bà của Tomas đã phản bội lại cậu ấy!

– Làm sao bố biết được chuyện này?

– Bố đã nói với con rồi, chẳng có bậc cha mẹ nào sống thay cho các con mình hết, nhưng điều đó không ngăn cản bố mẹ lo lắng và đau khổ mỗi khi các con gặp bất hạnh. Đôi khi điều này thôi thúc bố mẹ hành động, cố gắng soi sáng đường các con đi, có lẽ lầm lẫn do vụng về, do yêu thương quá mức còn hơn đứng đó khoanh tay không làm gì.

– Nếu chủ ý của bố là soi sáng đường con đi thì bố thất bại rồi, con đang trong đêm tối đen như mực.

– Đành rằng trong đêm tối, nhưng không còn mù nữa!

– Đúng như Adam đã nói, tuần vừa rồi giữa hai chúng ta chưa bao giờ là một cuộc đối thoại…

– Phải, có lẽ cậu ta nói đúng, Julia ạ, bố không hoàn toàn là bố của con, chỉ là những gì còn lại từ ông ấy. Nhưng phải chăng cỗ máy này không có khả năng tìm ra giải pháp cho mỗi rắc rối của con? Trong suốt những ngày vừa qua, có khi nào bố không thể trả lời, dù chỉ một câu hỏi của con không? Rõ ràng là bố hiểu con hơn con tưởng và có lẽ, có lẽ điều đó một ngày kia sẽ giúp con hiểu ra rằng bố vẫn yêu thương con hơn con tưởng nhiều. Giờ thì con đã biết điều đó, bố có thể nhắm mắt xuôi tay thực sự được rồi.

Julia nhìn bố mình hồi lâu rồi quay vào ngồi gần ông. Cả hai người họ ngồi như thế hồi lâu, yên lặng.

– Có thật là con nghĩ về bố giống như những gì con đã nói không? Anthony nói.

– Nói với Adam ấy ạ? Bởi vì bố lại còn đứng ngoài cửa nghe lén?

– Nói cho đúng ra là nghe qua ván sàn! Bố đã lên căn hộ tầng trên của con, dù sao thì bố cũng không thể ra ngoài dưới trời mưa tầm tã thế này, bố có thể bị chập mạch điện lắm chứ, ông vừa chống chế vừa mỉm cười.

– Tại sao con không hiểu về bố sớm hơn cơ chứ? Cô hỏi.

– Bố mẹ và con cái thường phải mất hàng năm trời mới gặp được nhau cơ mà.

– Con mong sao bố con mình có thêm vài ngày nữa.

– Bố cho là bố con ta đã có vài ngày đó rồi mà, Julia của bố.

– Ngày mai chuyện ấy sẽ diễn ra thế nào ạ?

– Con đừng lo, con gặp may đấy, cái chết của một người cha bao giờ cũng là một thời khắc tồi tệ phải trải qua, nhưng ít ra đối với con chuyện đó cũng xảy ra rồi.

– Con chẳng muốn đùa kiểu ấy đâu.

– Ngày mai sẽ là một ngày mới, rồi hai bố con ta sẽ thấy ngay thôi.

Trong khi bóng tối dần buông, bàn tay Anthony nhích dần về phía tay Julia và cuối cùng ông cũng nắm gọn tay cô trong tay mình. Những ngón tay của họ đan vào nhau và vẫn ghì chặt như thế. Rồi sau đó, khi Julia ngủ thiếp đi, đầu cô gục vào vai bố mình.

* * *

Bình minh vẫn chưa thức giấc. Anthony Walsh hết sức cẩn trọng để không đánh thức con gái khi ngồi dậy. Ông khẽ khàng đặt cô nằm dài trên tràng kỷ rồi phủ một tấm đắp ngang vai cô. Julia lẩm bẩm nói mơ rồi trở mình.

Sau khi yên tâm là cô vẫn ngủ sâu, ông đến ngồi vào bàn viết, lấy một tờ giấy, một cây bút và bắt đầu viết.

Viết xong thư, ông để nó ở một vị trí dễ thấy trên bàn. Rồi ông mở va li hành lý của mình, lấy ra một gói nhỏ gồm hàng trăm bức thư khác được buộc gọn bằng sợi ruy băng màu đỏ và đi vào phòng ngủ của con gái. Ông cất chúng đi, chú ý để không làm quăn góc bức ảnh ố vàng chụp Tomas được buộc kèm chồng thư, rồi mỉm cười đóng ngăn kéo tủ com mốt.

Khi quay trở ra phòng khách, ông tiến lại gần tràng kỷ, cầm lấy chiếc điều khiển màu trắng, đút nó vào ngực túi áo vest rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Julia.

– Ngủ đi, con yêu, bố yêu con.