(tiếp)
Mộ Dung Thiên chờ lâu sốt ruột, vừa thấy Mộ Dung Phong đến, ngay lập tức lao bổ đến, gấp gáp nói: “Tiểu muội xảy ra chuyện rồi” Mộ Dung Phong hơi nhíu mày một chút. “Sáng nay phụ thân tới tìm ta, nói rằng từ tối hôm qua đã không thấy tiểu muội đâu nữa rồi” – Mộ Dung Thiên hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong – “Ngươi nghĩ sao?” Mộ Dung Phong mặt không chút biến đổi, có thể vào Mộ Dung vương phủ trộm người đem Mộ Dung Tuyết đi, không phải điều người bình thường có thể làm được, hơn nữa, trừ phi não có bệnh, người bình thường cũng không có cái loại ý tưởng này trong đầu.(Juu: Nhuệ ca ứ phải người bình thường =]]) Mộ Dung Thanh Lương là tể tướng đương triều, con gái bảo bối của hắn, mỹ mạo truyền thiên hạ, ngay cả hoàng thái tử cũng không chịu gả cho, làm sao có thể dễ dàng để mất được. Ngoài Tư Mã Nhuệ ra, tuyệt đối khôn thể nghĩ tới ai khác được, ngay từ khi hắn phất tay gạt hỷ khăn của nàng xuống, Mộ Dung Phong đã biết Tư Mã Nhuệ nhất định không phải tầm thường. Người này tuy rằng đáng giận, nhưng quả thật có chút bản lĩnh! Xem Mộ Dung Phong nửa ngày có phản ứng, Mộ Dung Thiên thở dài, cau mày, mất hết kiên nhẫn trách cứ: “Ngươi sao lại ngây ngốc ra thế, có thể động não ngẫm kỹ lại xem, kẻ nào có thể đại nghịch bất đạo đến thế?” “Tư Mã Nhuệ” – Mộ Dung Phong mí mắt không chớp lấy một cái, lẳng lặng nói. Mộ Dung Thiên sửng sốt: “Ngươi làm sao biết được?” “Đoán” – Mộ Dung Phong vẫn bình tĩnh như cũ. “Nhị tỷ ngươi đã nhờ Ngô Mông phái người điều tra, có thể vào Mộ Dung vương phủ cướp Mộ Dung Tuyết đem đi, ngoài Tư Mã Nhuệ ra quả thật không còn ai khác. Hắn võ công cao, lại đối với tiểu muội thèm muốn đã lâu (Juu: bà Mộ Dung Thiên này quá đáng, bôi nhọ Nhuệ ca của ta, nguyên bản là 垂涎 – thùy tiên – thèm nhỏ dãi cơ, ta đổi thành “thèm muốn” mà cũng thấy rùng mình, cả nhà ném đá nào >”<), phụ thân cũng nghi ngờ hắn, ngươi có biết bây giờ hắn đang ở đâu không?” – Mộ Dung Thiên nhíu mày – “Việc này đừng nên kinh động người khác, nếu không cả đời tiểu muội sẽ hỏng hết, nhưng cũng phải mau lên, nếu không, khó đảm bảo tiểu muội sẽ không gặp chuyện không may.” Mộ Dung Phong lắc lắc đầu. “Ngươi hiện tại là thê tử của Tư Mã Nhuệ, có quyền đi tìm hắn hơn bất kỳ ai” – Mộ Dung Thiên sắc mặt nghiêm trọng nói. “Ta chỉ đồng ý thử một chút” – Mộ Dung Phong lặng lẽ nói – “Đừng đem tất cả hy vọng đặt lên một mình ta.” “Ta biết ngươi còn oán giận người nhà, nhưng dù sao tiểu muội cùng ngươi cũng là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, bây giờ tìm người là quan trọng nhất, không phải lúc dỗi hờn” – Mộ Dung Thiên nghiêm mặt nói. Mộ Dung Phong bật cười: “Ngươi cho rằng người trong lòng Tư Mã Nhuệ là ta ư, chỉ cần ta xuất hiện là có thể thành công sao? Huống hồ đây không phải chuyện muốn nhanh mà có thể nhanh được, có ai biết Tư Mã Nhuệ bây giờ đang ở đâu đâu? Chúng ta tìm đến đâu mà hành động? Ngươi cũng không cần quá lo lắng cho Mộ Dung Tuyết, con người Tư Mã Nhuệ mặc dù vô lý, nhưng tuyệt không ngốc đến nỗi đánh đập hay cường bạo Mộ Dung Tuyết đâu, dù sao cũng coi như một nam nhân từng trải qua vô số hương sắc trong thiên hạ, làm sao chỉ có hứng thú chiếm lấy thân thể Mộ Dung Tuyết? Hắn nhất định muốn trái tim, chứ không phải thân thể.” Mộ Dung Thiên kinh hãi, nha đầu Mộ Dung Phong kia từ bao giờ trở nên thông minh bình tĩnh như thế? “Sáng nay Ngô Mông sai người đến báo tin, nói rằng, Tư Mã Nhuệ đang ở Túy Hoa Lâu, chính là một cái kỹ viện nổi tiếng, uốn rượu mua vui” – Mộ Dung Thiên cắn môi nói – “Hôm nay ngươi thử đến chỗ này tìm hắn xem, nghĩ cách tìm ra tiểu muội, tốt nhất là có thể mang nàng trở về.” Mộ Dung Phong cười, nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng là Tứ thái tử phi của vương triều Đại Hưng, tam tiểu thư của Mộ Dung vương phủ. Chẳng lẽ đại tỷ lại muốn ta làm người đàn bà chanh chua xông vào chốn miên hoa túc liễu ôn nhu hương, lôi cổ Tư Mã Nhuệ cùng với một thanh lâu nữ tử trên giường dậy sao? Khóc lóc bảo thanh lâu nữ tử kia không được cướp chồng ta? Mang tiếng ngươi là hoàng hậu nương nương tương lai, bất quá khi kích động lên lại thành ra cái loại ấy, thật khiến Tam muội buồn cười. Ngươi nói đi, cho dù ta tìm được Tư Mã Nhuệ rồi, ngươi lấy chứng cớ đâu làm cho hắn thừa nhận tiểu muội ở chỗ hắn, là hắn vào Mộ Dung vương phủ cướp Mộ Dung Tuyết đi?” “Ngươi…!” – Mộ Dung Thiên có phần thẹn quá hóa giận, nhưng lại kiềm chế một chút, đúng vậy, Mộ Dung Phong nói không sai, cho dù nàng có lo lắng thế nào cũng không giải quyết được vấn đề, cứ rối loạn lên như thế, cũng chỉ tổ khiến cho người ta chế giễu mà thôi. – “Vậy ngươi tính xử trí thế nào?” Mộ Dung Phong lắc đầu, khẽ cau mày, thản nhiên nói: “Đến đâu hay đến đó, tốt nhất nên thế.” Mộ Dung Thiên im lặng, cúi đầu.
~ Hết chương 8 ~
Cám ơn sự ủng hộ của các bạn, chap sau chúng ta sẽ được gặp lại Nhuệ ca :x
chương này rất hay, edit thật là khá.
thankz :”>
Tem naz, vuj the
Cam on nang nhieu :)
Thanks bạn
truyen hay qua .ban co the gui cho mjnh ban convert ko.minh dam bao ko mang ra ngoai dau .tu mjnh mot mjnh xem thuj.nha nha
oi truyen hay qua! mong toi nay lai co chap moi!
Oa lại mất tem. Không chịu đâu. Bên BSVGPT cũng mất luôn.
Hắc hắc, đồng ý với nàng, Nhuệ ca ứ phải người bình thường O(≧▽≦)O
Hay quá. nhưng ngày nào cũng đợi 1 chương thiệt là khổ cho tụi tui. mọc thêm hai ba tay nữa :))
Nàng ơi, ta đọc hết convert rồi, theo ta tên truyện này phải là “Yêu anh qua hàng ngàn năm” mới đúng
híc. Nhi tỷ nói đúng ^^. nàng ơi. sửa lại bài nhá., ta đau nổ mắt rồi. nhưng vẫn cố gắng đọc :D
ua` từ từ ta xem đã =.=”
tên truyện chính xác là “Vượt qua ngàn năm tới yêu anh” như ta để ở chap 1 mà, nhưng chả hiểu sao ta cứ thik tên này, ta hâm thật r =.=”
ta chưa biết anh nam chính thế nào. ko thể ủng hộ ngay được
ta đã dán tem đóng dấu đảm bảo là Nhuệ ca rất dễ thương mờ, còn có mấy nhân chứng kìa, Nhi đâu? Kun đâu? Esen? Ra kiểm chứng chất lượng Nhuệ ca cho bạn ý xem nào :x
Ta đây :”>
Ta gửi pass cho nàng roài đó, nàng vô đọc đi xong để ta tháo ra pub cho mọi người biết Nhuệ ca dễ thương cơ nào ☆ヽ(▽⌒*)
Quên nữa, ta gửi qua gmail chứ ko phải Y!M nàng à :D
à, thế thì ta tin nàng. cũng đi yêu thương tuệ ca vậy. hì
anh Tư Mã Nhuệ là nam chính dễ thương nhất mọi thời đại ( nhược điểm : thiếu vài phần bá đạo :( )
Spoil:
Tư Mã Nhuệ : cho ta ngủ trong phòng này được không?
Mộ Dung Phong : không?
Tư Mã Nhuệ : không cho ta ngủ trong phòng này thì ta đứng được không?
Đó đó dễ thương hem :x
nàng biết nhiều truyện ghê a, hình như truyện nào ta cũng thấy nàng đọc rồi
điều đó chứng tỏ ta là một kẻ rất vô công rỗi nghề a , khóc – ing
=)). nàng ý còn thiếu tr gì k tham gia. =))
kiểu gì juu chan cũng xé xác nàng thôi =))
spoil hấp dẫn thế còn gì, thật ra ta đọc truyện edit 10 chương đầu mà hay thì đi kiếm convert cày cho thỏa lòng tò mò nên gần như truyện nào cũng biết là vậy
=)) nàng spoil còn nhiều hơn ta =))
Lúc viết bài review ta đã cố không spoil nhiều, chạy ra đây nàng khai ra gần hết =))
Nhuệ ca sắp xuất hiện *tung hoa * nga
cam on nha
thanks nàng
Từ đầu truyện tới giờ thấy nữ chính tuyệt nhất!
Pingback: tieu thuyet | Nhan Lam Các