Triêu Hoa Nhược Mộng – Chương 13


Chương 13: Thích gây chuyện

Trời vừa tờ mờ sáng, Vu Khiếu Thành mang vợ con và mấy tên tùy tùng lâu năm rời thành lên đường đi Lâm Uyên.

Đầu tháng năm hằng năm là ngày bái tế tổ tiên của Vu gia, Vu gia gốc ở Lâm Uyên, cho dù man nhi Vu gia có chết trận trên sa trường, chết bệnh tha hương, cũng nhất định phải sai người mang thi thể hoặc tro cốt về Lâm Uyên chôn cất, đây cũng là tổ huấn của Vu gia.

Lâm Uyên ở trung tâm của nước Nam Việt, cách An Thành bốm năm trăm dặm. Lâm Uyên là một thành nhỏ không giàu có, cũng không dựa núi nhìn sông, là mảnh đất người dân thuần phác, các nhánh của Vu gia cũng có chút máu mặt, nhánh của Vu gia trước giờ chuyên buôn bán, cửa hàng mở khắp các quốc gia, ngoài sáng là buôn bán, trong tối lại tìm hiểu động thái quân sự của các nước. Chỉ khác là sẽ chia ra làm hai đội trinh sát và mật thám, trinh sát thực ra chỉ để Dụ Đế thấy, còn mật thám, chỉ có người đứng đầu mỗi nhà của Vu gia mới biết và điều động được.

Chạng vạng tối của ba ngày sau đó, đoàn người đã đi tới Lâm Uyên, còn chưa tới thành Lâm Uyên đã thấy người nhà Vu gia đứng hết ngoài thành nghênh đón, Vu Nặc rất là buồn bực, chẳng phải chỉ về tế tổ thôi ư, sao phải gióng trống khua chiêng đón tiếp như vậy chứ?!

Vu Duy cười nói cho Vu Nặc hay, bởi vì có sự trở về của Vu Nặc, nên người của Vu gia từ khắp nơi đều chạy về.

Nói chưa dứt lời, Vu Nặc thấy Vu Duy giải thích vậy còn buồn bực hơn, mình dù sao cũng chỉ là hàng con cháu, làm gì đến mức khiến toàn bộ gia tộc kéo đến đây chứ, quá coi trọng nàng rồi!

Vu Nặc mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Vu Khiếu Thành, mong tìm được đáp án từ ông, nhưng Vu Khiếu Thành chỉ mỉm cười, cũng không có ý giải thích, khiến Vu Nặc cảm thấy phiền muốn phát điên lên được.

“Đại ca, một năm không gặp có khỏe không?” – Vu Khiếu Thành lập tức xuống ngựa, tiến lên ôm lấy người vừa đi tới, Vu gia là một gia tộc rất đặc biệt, huynh đệ Vu gia không vì tranh giành tước vị mà phản bội nhau, có lẽ cũng vì người của Vu gia bản tính vốn không ham danh lợi quyền thế, Vu Khiếu Thành nghiêm túc nói: “Nặc Nhi, còn không mau xuống ngựa chào đại bá của con đi.”

Vu Nặc nhanh như chớp nhảy khỏi lưng ngựa: “Nặc Nhi ra mắt đại bá.” – Vu Khiếu Hành và Vu Khiếu Thành cũng có mấy phần giống nhau, chỉ có điều Vu Khiếu Thành quanh năm chinh chiến sa trường, cho nên dấu vết tháng năm in hằn trên khuôn mặt Vu Khiếu Thành rõ ràng hơn Vu Khiếu Hành rất nhiều.

Vu Khiếu Hành ánh mắt vui mừng hiện lên rõ ràng, ý cười trong mắt thấu đến tận đáy lòng: “Ngoan ngoan ngoan lắm, Khiếu Thành đệ có đứa con gái rất ngoan! Khiếu Thành, ta đã sai người dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, mọi người đi đường cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho khỏe trước đi đã.” – Vu Khiếu Hành vỗ vai đệ đệ mình, lời nói tràn đầy quan tâm.

“Đại bá, trong thành Lâm Uyên có hồ nước hay ao đầm gì không ạ?” – Vu Nặc là người có tính không chịu ngồi yên, vội hỏi.

Vu Khiếu Hành cảm thấy khó hiểu: “Nặc Nhi muốn ra sông bắt cá sao? Muốn ăn cá để đại bá sai người đi bắt về cho con là được, không cần xuống nước.”

Nghe Vu Khiếu Hành nói vậy Vu Nặc thiếu chút nữa té xỉu, không hiểu đại bá làm sao mà biết nàng thích ra sông bắt cá chứ.

“Đại bá, Nặc Nhi không phải muốn ra sông bắt cá đâu ạ, con bé này không thích nghỉ ngơi trong phòng, chỉ thích leo lên bè trúc vừa câu cá vừa ngủ thôi.” – Vu Duy cười giải thích.

Vu Khiếu Hành nghe Vu Duy giải thích liền hiểu ra, vỗ đầu một cái rõ mạnh: “Lâm Uyên này ấy à, cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu nước từ trên núi chảy xuống, Kính Nhi đâu, đưa Nặc Nhi đi Nguyệt Nha Hồ dạo chơi đi.”

Trong đoàn đón tiếp bước ra một chàng thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Vu Nặc, chàng thiếu niên tướng mạo thanh tú, đôi mắt thần thành hào hứng, ánh mắt sáng ngời khiến người ta không dám nhìn vào.

Vu Khiếu Thành hài lòng đánh giá chàng thiếu niên: “Một năm không gặp thế mà Kính Nhi đã trưởng thành không ít, nhìn lũ trẻ lớn lên từng ngày chúng ta bất tri bất giác đã già đi nhiều lắm rồi.”

“Kính Nhi xin chào thúc thúc, chào bốn vị ca ca.” – Vu Kính hướng mấy người chào một cái, rồi dắt tay Vu Nặc cười nói – “Nặc Nhi muội muội đi thôi.”

“Ta cũng muốn đi.” – Vu Khiêm vội vàng bay từ trên ngựa xuống, có vẻ khiêu khích giằng lại bàn tay Vu Nặc đang bị Vu Kính nắm lấy, khiến cho Vu Kính rất là xấu hổ – “Cha ơi, con cũng muốn đi cùng Nặc Nhi đến Nguyệt Nha Hồ.”

“Con cũng muốn đi Nguyệt Nha Hồ, cha ơi con cũng đi với Nặc Nhi.” – Vu Duy vòng tay một cái ôm chầm lấy Vu Nặc không buông, Vu Nặc trừng mắt kháng nghị: “Ca, muội đi câu cá, không phải đi chơi.”

Vu Khiếu Thành nhìn đám con trai chỉ nhắm mắt nhắm mũi bám đuôi em gái mà đau đầu, Vu Khiếu Hành cười nói: “Đi hết cả đi, nhớ về trước bữa tối nhé.”

“Mấy đứa nhỏ nhà đệ ghen tị cũng kinh thật, Kính Nhi nhà ta mới có nắm tay thôi mà lão đại lão nhị nhà đệ dù không nói năng gì, mặt đã xanh lét, con gái bảo bối của đệ xem ra năm nay khó mà gả đi được rồi, nếu mà có người tới chắc chắn sẽ tới một người cản một người, tới hai người cản hai người.” – Vu Khiếu Hành ghé vào Vu Khiếu Thành trêu ghẹo nói.

Vu Khiếu Thành lại nhăn nhó: “Huynh không biết đấy thôi, Nặc Nhi đi theo Ngọc Khanh Tử, haizzz…. không biết bị dạy thành cái dạng gì, ôm hoàng tử chạy khắp hoàng cung, lại còn đùa giỡn cả hoàng thượng.”

“Ha ha…” – Nghe Vu Khiếu Thành nói, Vu Khiếu Hành cười to – “Vu gia chúng ta đúng là có được một bảo bối!”

“Đại ca, giờ không nói chuyện này nữa, đệ còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với huynh.” – Vu Khiếu Thành nghiêm túc nói.

Nguyệt Nha Hồ ở nơi sâu nhất của thành Lâm Uyên, tới gần chân núi, là một hồ nhỏ hình trăng khuyết đúng như cái tên, muốn tới Nguyệt Nha Hồ phải đi qua hết cả thành Lâm Uyên. Bởi đây là lần đầu Vu Nặc tới Lâm Uyên, thấy hiếu kỳ với mọi thứ trong thành, dọc đường đi cứ  hỏi cái này cái kia, Vu Kính mỉm cười giải đáp tất cả.

“Đây là cái gì vậy Kính Nhi ca?” – Vu Nặc kéo tay Vu Kính chạy về phía một cái sạp hàng, Vu Duy Vu Khiêm mặt hơi biến sắc, nhưng vẫn nhịn xuống không để lộ ra.

“Đây là tôm rồng[*], một loài tôm đặc sản của Nguyệt Nha Hồ, vỏ cứng thịt ngon.” – Vu Kính lấy một con tôm trong chậu ra cho Vu Nặc xem.

Vu Nặc ngồi xuống đối diện, nghiêng đầu ngắm nhìn con tôm rồng trong tay Vu Kính, dư quang của ánh chiều tà chiếu lên nửa khuôn mặt của Vu Nặc, như một làn nắng ấm mơ hồ, đẹp không thể tả.

“Kính Nhi ca, cái này có thể câu được ở Nguyệt Nha Hồ không ạ?” – Vu Nặc lấy cái que chọc con tôm rồng, con tôm rồng vung đôi càng to khỏe lên quặp chắc lấy cái que, đuôi còn không ngừng lúc lắc.

Vu Kính cười dịu dàng nói: “Có chứ, nếu cất vó thì sẽ nhanh hơn.”

“Ca, cần câu đâu? Mau đi đào giun mau đi đào giun, muội muốn câu tôm rồng.” – Vu Nặc kêu Vu Duy và Vu Khiêm chạy đi đào giun, nhưng thực ra là nàng không muốn Vu Kính bị đóng thành băng trước ánh mắt của hai vị ca ca này.

Vu Duy và Vu Khiêm bĩu môi tỏ vẻ ấm ức đi ra ngoài thành đào giun, trước khi đi còn không quên vỗ vỗ vai Vu Kính thị uy, nhìn hai vị ca ca đi xa, Vu Kính cảm kích cười với Vu Nặc.

“Kính Nhi ca, muội muốn ăn cái này.” – Vu Nặc lắc tay Vu Kính, chỉ vào kẹo đường bông xù nói.

Vu Kính cưng chiều cười, mua cho Vu Nặc một cây kẹo bông cực lớn.

“Ái chà, ai thế này, thằng mọt sách ốm o của Vu gia đây sao.” – Một gã nam tử mặc trường bào màu vàng kéo theo mấy tên lon ton nghênh ngang phe phẩy quạt giấy trong tay chặn đường đi của huynh muội Vu Nặc, gã sai vặt tinh quái đem hai người vây lại. – “Ôi ôi, con gái nhà ai đây, thật là xinh đẹp, lại đây, gọi một tiếng ca ca cho gia nghe xem nào.”

Vu Kính nắm chặt tay Vu Nặc, để Vu Nặc ra phía sau lưng mình, tức giận nói: “Hoàng Văn Bác ngươi tránh ra.”

“Kính Nhi ca biết người này sao?” – Vu Nặc cười hì hì bá vai Vu Kính. Không biết là thẹn thùng vì bị Vu Nặc bá vai, hay bị Hoàng Văn Bác chọc tức, mà tai Vu Kính đỏ ửng hết cả lên.

Vu Kính tức giận đầy mặt, gật đầu: “Là con trai của Hoàng Bỉnh quận trưởng Lâm Uyên.”

“Này, ngươi tránh đường đi, tẹo nữa hai ca ca ta quay lại thấy ngươi chòng ghẹo ta, thì ngươi thảm luôn.” – Vu Nặc vẫn cười hì hì nói – “Ngươi xấu xí như vậy, khiến bản cô nương chẳng có lòng dạ nào mà chòng ghẹo ngươi, cũng không biết ngươi sống được đến bằng này phải cần bao nhiêu dũng khí nhỉ!”

Hoàng Văn Bác mặt mũi sa sầm, nhưng vẫn cố lỗ mãng cười nói: “Vu Kính, cô nương này gia thích chắc rồi, ngươi cho gia mượn nàng chơi vài hôm, chờ gia chơi chán sẽ trả lại nhé?!”

Nghe Hoàng Văn Bác nói vậy, mặt Vu Kính đỏ bừng không nói không rằng xông lên muốn liều mạng với hắn. Không được ba hiệp đã bị gã sai vặt hất ngã lăn ra đất: “Haha, Vu Kính ngươi không lấy túi nước tiểu ra mà soi lại mình, cái dạng hùng hổ này mà đã muốn tranh đàn bà với gia.” – Hoàng Văn Bác phách lối cười nói.

Vu Nặc một chiêu phá vòng vây của bọn sai vặt, nâng Vu Kính dậy cười lạnh nói: “Hoàng Văn Bác đúng không, ta khuyên ngươi nên sai người về nhà mang cáng cứu thướng tới, hoặc kêu cha ngươi chuẩn bị quan tài cho ngươi đi là vừa.”

Lời Vu Nặc nói khiến Hoàng Văn Bác nổi điên lên, gấp quạt giấy lại, trỏ vào mặt Vu Nặc tức giận mắng: “Tiểu tiện nhân, ở Lâm Uyên này không ai dám vũ nhục ta như vậy, Tiểu Lục, vả miệng cô ta cho ta.”

Vu Nặc tránh thoát đám người lao tới, lắc mình một cái tới sau lưng Hoàng Văn Bác, “Bốp” một tiếng nặng nề, Hoàng Văn Bác đã bị Vu Nặc đánh ngã ra đất, Vu Nặc nhấc chân đạp vào các đốt xương tứ chi Hoàng Văn Bác không chệch đi đâu được, các đốt ngón tay phát ra tiếng gãy “răng rắc răng rắc” rợn người, Hoàng Văn Bác còn không kịp phản ứng đã đau ngất đi.

Đám sai vặt đã sợ đến ngây người – “Nặc Nhi… muội… muội không nên…” – Vu Kính nhìn Hoàng Văn Bác nằm trên đất như con chó chết, sợ đến đờ đẫn.

“Vu gia nhà ta là công thần của nước Nam Việt, từ trên xuống dưới, dù có làm buôn bán bên ngoài, cũng không đến lượt một đứa con trai quận trưởng như hắn hoạnh họe!” – Vu Nặc kéo tay Vu Kính, lạnh lùng ném thêm một câu: “Quay về bảo với Hoàng Bỉnh, người phế con hắn là Vu Nặc ta đây.”

[*] Tôm Rồng / Tôm Hùm Nước Ngọt (鳌虾)

tom

Red Swamp Crawfish hay Finger Lobster là một trong 500 loại crawfish có đời sống như con cua con cáy sống ở ruộng đồng ao hồ, đầm lầy nước ta. Loại này được bà con Việt ở Mỹ gọi là Tôm Rồng, một số nơi khác gọi là Tôm Hùm Đất, Tôm Hùm Nước Ngọt. có kích thước dài không quá 20cm và cân nặng không quá 50 gram. Là loài Tôm có tên khoa học là Procambarus Clarkii, phân bố tự nhiên ở Bắc Mỹ, hiện đã du nhập và phát triển mở rộng đến hầu hết các châu lục. Trung Quốc đang trở thành một nước sản xuất và xuất khẩu tôm Hùm nước ngọt nhiều nhất trên thế giới.”. Là loài giáp xác có khả năng phát triển trong tất cả các diện tích mặt nước tự nhiên, nhất là các vùng nước hoang dã, các vùng sinh thái cấy lúa một vụ, các đầm hồ, kênh ngòi, sông cụt, chúng dễ nuôi trong các hệ thống canh tác, có giá trị kinh tế và hiệu quả khá cao.

(Theo thuysan.com)

Triêu Hoa Nhược Mộng – Chương 12


*** Chương này ta thấy rất tội nghiệp em Tiểu Ly bị ngược thê thảm :'(

Chương 12: Tri âm gặp rượu ngàn ly thiếu

Nước Nam Việt hạ tuần tháng tư, tiết trời càng ấm áp hơn, gió xuân táp lên mặt, ấm áp vui tươi.

Bỏ đi áo choàng  nặng nề, Vu Nặc sớm đang đổi sang áo bào trắng nhẹ nhàng đơn giản, mái tóc dài như thác được buộc đơn giản bằng một sợi dây đen, giản đơn mà rực rỡ, như mỗi nụ cười của nàng, trong trẻo tới tận đáy mắt.

Cả ngày hôm nay, Vu Nặc ngồi thả câu một mình trên bè trúc, nắng ấm tháng tư chiếu đến làm Vu Nặc buồn ngủ, nắm cần câu trong tay, ngả mình vào ghế dựa ngủ quên, để cho một mình Tiểu Ly hớn hở chạy qua chạy lại trên bè trúc, Tiểu Ly sinh ra và lớn lên trong núi sâu, chưa từng thấy hồ nước bao giờ, lần đầu thấy hồ nước đã hào hứng như con khỉ con không an phận vừa nghịch nước vừa lăng xăng.

“Chiiiiiiiiii…” – Tiểu Ly bỗng kêu lên một tiếng, thánh thót như chim hót, Tiểu Ly nghịch ngợm bị rớt khỏi bè trúc, chật vật mãi mới leo lên được, ấm ức lắc mình rũ nước.

Vu Nặc mở mắt ra nhìn thấy vẻ nhớn nhác của Tiểu Ly bèn bật cười, rút chiếc khăn sạch ra lau nước trên người cho Tiểu Ly, Tiểu Ly cáu tiết, tránh đi, nghiến răng nghiến lợi đạp đôi chân nhỏ xuống bè trúc, đạp bè trúc cho hả giận, làm như bè trúc đẩy nó xuống nước vậy.

Vu Nặc nhịn không được cười to: “Tiểu Ly ngốc nghếch, không phải bè trúc làm mày rơi xuống đâu, là bè trúc của chúng ta có thêm một người leo lên, bè trúc bị dập dềnh, nên mày mới rơi xuống đấy.”

Tiểu Ly dường như hiểu được lời Vu Nặc nói, trừng đôi mắt xoe tròn như ngọc trai nhìn cái kẻ vừa leo lên bè trúc kia – “Chiiii” – Tiếng kêu của Tiểu Ly tất nhiên yếu đi rất nhiều, có vẻ đang dò hỏi đối phương là ai.

Người đứng đầu kia của bè trúc mặc trường bào màu lam, eo quấn một dải lụa màu vàng kim, tay phe phẩy quạt ngọc, một công tử phong độ ngời ngời: “Nặc Nhi, ngày mai ta sẽ rời đi.”

“Cho nên hôm nay mới tới gặp tôi một chút phải không?” – Vu Nặc ôm lấy Tiểu Ly vuốt ve lông nó, nhẹ nhàng cười nói.

Khóe miệng Hàn Vũ Dương nở một nụ cười, hắn nhìn người con gái trước mắt này, yêu đến tận xương tủy, nhưng chỉ có thể chôn giấu thật sâu: “Nặc Nhi, sau này có tới Tây Sở nhất định phải tới thăm ta nhé.”

“Nhất định rồi.” – Vu Nặc tủm tỉm cười quơ quơ khối ngọc bội màu mực được Hàn Vũ Dương tặng cho, nhìn Hàn Vũ Dương sực tỉnh – “Đi thôi, ngày mai huynh đi rồi, hôm nay chúng ta đi Thiên Hương Lâu uống một chén được không?”

Hàn Vũ Dương gật đầu cười, Vu Nặc lại phát hiện ra khi hắn cười, khóe mắt tràn ra một tia sáng.

Nhìn Hàn Vũ Dương cười, Vu Nặc cuối cùng cũng thở dài, yêu, bắt đầu thì dễ, mà buông tay mới khó khăn. Cũng như Hàn Vũ Dương, cũng như chính nàng đây.

Chàng trai như ngọc kia, đôi mắt sáng như sao trời của chàng, nụ cười trước sau như một của chàng, cho dù chàng có chôn giấu sâu hơn nữa thì sao chứ? Bao lâu đi chăng nữa có gặp lại, nàng vẫn liếc mắt đã có thể nhìn thấu chàng.

Đôi mắt sáng trong kia, có ẩn sâu dã tâm của chàng, có khí phách chàng vẫn luôn cố che giấu.

Nàng không biết, mình chữa khỏi chân cho chàng, chàng có thể nào từ bỏ bá nghiệp của chàng; nàng không biết, chàng có thể nào vì mình mà bằng lòng quy ẩn sơn lâm, sống một cuộc sống bình dị giản đơn.

Nhưng nàng không ôm quá nhiều hy vọng với chàng, có lẽ vì nàng quá hiểu chàng!

Nàng hiểu chàng muốn gì, nàng cũng hiểu, ngoại trừ chữa khỏi chân cho chàng, mình chẳng thể làm gì cho chàng nữa!

Ngẩn ngơ trong chốc lát, Vu Nặc lại chợt nhoẻn miệng cười, từ lâu chàng vẫn cự tuyệt mình, đã vậy, nàng việc gì phải tơ tưởng làm chi?!

Buông tay thôi, như Hàn Vũ Dương vậy!

Vu Nặc cười lớn vỗ vai Hàn Vũ Dương nói: “Vũ Dương, huynh là thần tượng của tôi!”

Hàn Vũ Dương đờ đẫn, chẳng hiểu ra làm sao.

Hàn Vũ Dương và Vu Nặc sóng vai bước vào Thiên Hương Lâu.

Hiếm khi Vu Doãn có mặt tại tửu lâu như hôm nay, chắp tay hướng Hàn Vũ Dương nói: “Thái tử điện hạ ghé chân, thực là vinh hạnh cho kẻ hèn này quá!”

“Vũ Dương, đây là nhị ca của tôi” – Vu Nặc lắc lắc tay Vũ Doãn, nhìn vẻ nói chuyện nho nhã hiếm có của Vu Doãn bèn trêu chọc – “Chao ôi, hôm nay nhị ca ăn nói mượt quá đi! Đi Mai viên, đi Mai viên thôi!” – Vu Nặc giơ lên Tiểu Ly còn hơi ướt trong tay, lúc lắc trước mặt Vu Doãn.

Hàn Vũ Dương cười đáp lễ: “Không có chi, Vũ Dương có thể nào gọi huynh là nhị ca giống Vu Nặc không?”

Vu Doãn nhìn chàng trai trước mắt này, mặt mày như ngọc, khí chất trầm ổn, kín đáo không khoa trương, thầm có thiện cảm: “Nặc nhi nhà chúng tôi thật là có phúc!”

Hàn Vũ Dương nhìn con vật nhỏ trông như con báo con lông trắng mượt mà trong lòng, nhớ tới bộ dạng tức giận của nó trên bè trúc hôm này liền không nhịn được cười: “Nặc Nhi, bảo bối này của nàng là con gì vậy, thật là đáng yêu.”

“Một loại linh thú tên là Phì Phì, tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới lừa được nó về đây đấy.” – Vu Nặc làm mặt quỷ trêu Tiểu Ly, làm nó kêu ré lên “Chiiii… chiiii….”

Vu Doãn cười to: “Con bé này, đến cả linh thú như này mà muội cũng lừa về được, mồm mép muội thật không vừa!”

“Lừa đảo tính làm gì, cướp đoạt mới là chính đạo, khiến cho người bị cướp rõ ràng đau lòng, vẫn phải tươi cười dâng bảo bối cho mình, thế mới phải đạo chứ chẳng chơi.” – Vu Nặc liếc xéo Vu Doãn, ôi, phải dạy dỗ lại vị ca ca này mới được, thật là cổ hủ chỉ biết một là một hai là hai.

Hàn Vũ Dương chợt nhớ tới vụ cá cược bốn năm trước của mình với Vu Nặc: “Nặc Nhi, hồi trước nàng đánh cược lấy mất của ta miếng ngọc bội, thảo nào ta cứ thấy nàng cười rất bí hiểm, xem ra nàng và Ngọc Khanh Tử đại sư toàn thích xông vào nhà người ta cướp của, lại còn thích nhìn người ta đau khổ!”

Vu Nặc bĩu môi liếc xéo Hàn Vũ Dương: “Sao lại bảo tôi vào nhà cướp của, hoàng cung nhà huynh nhiều kỳ trân dị bảo như thế, cướp của huynh một miếng ngọc bội có đáng gì.”

Hàn Vũ Dương ho khan một tiếng, vẻ mặt lúng túng nói: “Một miếng ngọc bội đúng là chẳng đáng gì, có điều miếng ngọc bội này… là vật truyền cho hoàng hậu tương lai của hoàng thất họ Hàn chúng ta…”

Vu Nặc muốn nhũn cả chân, nhớ lại lúc Hàn Vũ Dương giao ra khối ngọc cứ bồn chồn không yên, Vu Nặc thấy lúc ấy thắng được dễ quá nên không nghĩ ngợi nhiều, chộp được ngọc bội là chạy biến, bây giờ nghĩ lại mới thấy bộ dạng Hàn Vũ Dương có vẻ như vừa mãn nguyện, vừa ngượng ngùng, không khỏi rùng cả mình: “Ngọc lão nhân, con nguyền rủa lão đến bữa ăn phải một cục muối thật to, mặn chết lão đi!”

Vu Nặc nhét trả miếng ngọc bội màu mực đã ngắm nghía chán chê vào tay Hàn Vũ Dương, giận dữ nói: “Sao lúc ấy huynh không nói cho rõ ràng!”

Hàn Vũ Dương đầy vẻ đau khổ đáp: “Ta cứ tưởng rằng nàng biết rồi…”

“Tôi bóp chết huynh Hàn Vũ Dương, đồ con heo này…” – Vu Nặc giương nanh múa vuốt kêu gào, đoạt lấy Tiểu Ly trong lòng Hàn Vũ Dương, đánh vào ngực Hàn Vũ Dương.

Hàn Vũ Dương làm ra vẻ bị thương nặng lắm.

Nếu không phải lão già Ngọc Khanh Tử kia xúi Vu Nặc cướp ngọc bội của Hàn Vũ Dương, sẽ không khiến Hàn Vũ Dương lầm tưởng, cũng không gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức vừa qua, nhưng Vu Nặc nào hay, cho dù không có chuyện hiểu lầm này, Hàn Vũ Dương vẫn sẽ tới tìm nàng, chỉ đơn giản vì yêu.

“Phụt.” – Vu Doãn cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười. – “Nặc Nhi, chiêu này của Ngọc Khanh Tử đại sư cũng độc quá đi, không những đùa bỡn muội bốn năm liền, còn khiến muội không chỉ cướp ngọc bội của người ta, mà ngay cả trái tim người ta cũng bị muội mang đi mất.”

Hàn Vũ Dương nghe vậy cũng nhịn không được bật cười.

“Không được cười! Không được cười!” – Vu Nặc vỗ bàn, cả giận nói – “Hai người xấu xa, không được cười.”

“Nặc Nhi, nàng đáng yêu như vậy, làm sao không thương cho được!” – Hàn Vũ Dương cười to nói, thở dài một tiếng, rót một ly rượu Bạch Mai.

Bầu không khí trong phòng lần nữa lắng lại một cách lạ kỳ, Vu Nặc bình tĩnh nhìn Hàn Vũ Dương, không biết nên nói gì cho phải.

“Nặc Nhi, nhị ca, hai người đều ở đây à, cả thái tử điện hạ nữa.” – Vu Duy và Vu Khiêm xuất hiện phá vỡ không khí nặng nề trong phòng.

“Gọi tôi là Vũ Dương được rồi, Vũ Dương có thể gọi tam ca, tứ ca theo Vu Nặc được không?” – Hàn Vũ Dương đứng dậy mở lời.

“Gọi tam ca cũng được, tứ ca thì bỏ đi, tôi có khi còn nhỏ hơn Vũ Dương huynh ấy.” – Vu Khiêm cười hì hì quay sang bá vai Vu Nặc, ngắm nghía một chút, lại nhéo nhéo, ra ngoài mấy hôm không được gặp cô em gái này, lòng đã nhớ cồn cào.

Vu Nặc phụng phịu: “Tứ ca, muội không phải Tiểu Ly, đừng có nhéo muội.”

Tiểu Ly đang bò ra bàn ăn thịt vụn nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vu Khiêm, kêu “Chiiii” lên một tiếng rồi nhào vào lòng Vu Khiêm, cọ hết cả thịt vụn trên mép lên người Vu Khiêm.

Vu Nặc mất hứng, với tay tóm lấy Tiểu Ly lôi về: “Ca, muội muốn quẳng Tiểu Ly đi, dám tranh giành tình cảm với muội.”

“Nha đầu thối này, thứ mất bao nhiêu công lừa gạt chiếm về, muội có mà dám quẳng đi!” – Vu Khiêm phết mũi Vu Nặc, rõ ràng là chẳng lo Vu Nặc sẽ quẳng Tiểu Ly đi.

Tiểu Ly dường như hiểu được lời Vu Nặc nói, kêu “Chii chiii chiii chiii” loạn cả lên, Vu Nặc cười tà tà: “Mày có cầu xin tha thứ cũng vô ích thôi, dám tranh giành tình cảm với tao, mày chán sống rồi.” – Miệng nói, tay vẫn không ngừng nắn nắn bóp bóp Tiểu Ly, Tiểu Ly bị giày vò mà cũng rên nhè nhẹ hưởng thụ.

“Được rồi, mọi người đừng làm loạn nữa, ngồi xuống ăn cơm đi, ngày mai Vũ Dương đi rồi, mà ngày mai Vu gia chúng ta cũng trở về Lâm Uyên cúng tế tổ tiên, không thể đưa tiễn, hôm nay ca ca chuẩn bị chút rượu nhạt ở đây, mấy huynh đệ chúng ta chè chén một phen nào.” – Vu Doãn cười gọi mọi người ngồi xuống.

“Đại ca có đến không ạ?” – Vu Nặc hỏi. Vu Khai vẫn luôn bận việc quân cơ, chẳng thể phân thân được.

“Huynh đã sai người đi báo cho đại ca rồi, lần trước huynh đã kể về sự khảng khái của Vũ Dương cho đại ca, huynh ấy rất là khâm phục, nói muốn kết bạn!” – Vu Duy nhìn Vũ Dương ý bằng ánh mắt tràn ngập ý cười, Vũ Dương tính tình ngay thẳng, không kiêu ngạo không nóng nảy, mấy người Vu gia đều rất thích.

Đang trò chuyện, Vu Khải khoác trường bào màu thiên thanh đẩy cửa bước vào.

Hàn Vũ Dương vừa nghe Vu Duy nói xong, liền biết người này nhất định là Vu Khải, bèn đứng dậy hướng Vu Khải hành lễ: “Vũ Dương lần đầu gặp đại ca.”

“Một chàng trai cứng cỏi mạnh mẽ, ca thích.” – Vu Khải mới mở lời, nghe thế nào cũng khiến Vu Nặc có cảm giác đây là câu nói bông đùa!

“Đại ca, huynh đừng có trêu Vũ Dương.” – Vu Nặc nắm Tiểu Ly trong tay lắc lắc, Tiểu Ly bị túm lấy da lông, nhất thời giương nanh múa vuốt hướng về phía Vu Khải.

Vu Khải đoạt lấy Tiểu Ly xoa xoa: “Nha đầu thối, đại ca đâu có trêu chọc Vũ Dương, đại ca thực sự thích tính cách của Vũ Dương như vậy, rất đáng mặt nam nhi.”

“Dạ dạ dạ, biết huynh thích rồi, vậy cứ trêu đùa tiếp đi, muội muội có thể đàn cho mọi người một khúc, cho các ca ca càng vui vẻ hơn nhé.” – Da mặt Vu Nặc rất dày, đùa bỡn có là chi, nàng đi theo Ngọc lão nhân, có chuyện gì còn chưa thấy qua, mấy chuyện bông đùa vặt vãnh này quả thật không đáng nói.

Trong phòng, huynh muội Vu gia cùng Hàn Vũ Dương cùng nhau trò chuyện vui vẻ, rượu ngon, nói cười ríu rít, mãi đến tận đêm khuya, sáu người mới lưu luyến chia tay.

432022s1vheyatjs

Chú thích: Tiêu đề chương này là câu thơ mở đầu bài Xuân nhật Tây Hồ ký Tạ Pháp tào vận (Ngày xuân ở Tây Hồ có mấy vần thơ gửi tới ông pháp tào họ Tạ) của Âu Dương Tu

Nguyên văn:

春日西湖寄 謝法

酒逢知己千杯少

話不投機半句多。

遙知湖上一樽酒,

能憶天涯萬里人。

Phiên âm Hán Việt:

Xuân nhật Tây Hồ ký tạ pháp – Tào Vận

Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,

Thoại bất đầu cơ bán cú đa.

Dao tri hồ thượng nhất tôn tửu,

Năng ức thiên nhai vạn lý nhân.

Dịch nghĩa:

Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng là còn ít

Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là còn nhiều

Mới biết ở trên hồ nâng một chén rượu

Hay nhớ đến người đi vạn dặm nơi chân trời xa xôi

Bạn Juu dịch vụng:

Tri âm gặp rượu ngàn ly thiếu

Không hợp nửa câu nói đã thừa

Mới biết trên hồ nâng chén rượu

Nhớ người góc biển chân trời xa.

Triêu Hoa Nhược Mộng – Chương 11


Chương 11: Chỉ là yêu, chỉ có thể yêu

Tháng tư hoa hải đường đã nở dày đặc trên cành, Vu Nặc và Vu Duy ngồi thả câu trên một cái bè trúc bên Kính Hồ.

Vu Duy nhìn bè trúc mà lòng phiền muộn, theo lời Vu Nặc thì phương tiện tốt nhất để nổi trên hồ là bè trúc, tất nhiên cũng là cảnh giới cao nhất để thả câu.

Vu Duy nghĩ nát óc cũng không lý giải được, bè trúc với thả câu thì liên quan gì chứ?!

Vu Nặc lắc lắc cái giỏ đựng cá: “Nhiều cá thế này là minh chứng tốt nhất!”

Vu Duy cuối cùng cũng đành phải chịu thua kiểu ngụy biện đâu vào đấy của Vu Nặc.

“Nặc Nhi, muội chữa khỏi chân cho Thất điện hạ, có khi nào hối hận không?” – Vu Duy làm như lơ đãng hỏi.

Vu Nặc nắm chắc cần câu, hơi ngả người về phía sau, uể oải duỗi người: “Tam ca đang muốn nói chuyện hoàng đế lão ca muốn phong Sở Tử Mộ làm thái tử ấy à!”

“Nặc Nhi, ý tam ca là, cho dù muội có quyết định thế nào, tam ca vẫn luôn ở bên muội.” – Trên khuôn mặt tuấn tú của Vu Duy hiện ra vẻ kiên nghị hiếm có. Hắn muốn bảo vệ muội muội duy nhất này, không để nàng phải chịu một chút tổn thương thua thiệt nào hết. Hoàng quyền, tổ huấn là cái gì chứ! Trong mắt hắn, chỉ có cô em gái này mới là quan trọng nhất!

Vu Nặc bỗng quăng cần câu trong tay đi, vồ lấy vai Vu Duy cười lớn: “Tam ca đang lo muội gả cho thái tử tương lai phải chịu thiệt thòi sao? Chao ôi, cũng phải thôi, hậu cung của hoàng đế ca ca to vĩ đại luôn, nghĩ lại vị thái tử tương lai này, mai sau lên lên ngôi, hậu cung cũng phải khổng lồ như vậy ấy!”

Vu Duy vờ giận nói: “Muội mà dám gả vào hoàng gia, tam ca là người đầu tiên chặt đứt chân muội!”

“Xí,” – Vu Nặc dựa vào lưng Vu Duy cười ha hả – “Huynh có mà càng không nỡ ấy!”

Sắc mặt Vu Duy bỗng trầm tĩnh lại – “Nặc Nhi, tam ca không muốn muội chịu thiệt thòi.”

“Tam ca đừng lo, muội sẽ không để mình phải thiệt thòi đâu, muội muội này của huynh kiếp này nhất định sẽ kiếm được một chàng trai tốt nhất trên đời, đến lúc đó tam ca nhất định sẽ phải ghen tị với muội, ha ha…” – Vu Nặc ôm cổ Vu Duy, tinh nghịch cười lớn.

“Nha đầu thối nghịch ngợm này, muội mà tìm được chàng trai tốt, tam ca vui còn chẳng kịp chứ sao lại ghen tị!” – Vu Duy xoa đầu Vu Nặc, trong mắt tràn đầy yêu chiều.

“Tam ca, chúng ta đi Thiên Hương Lâu đi, hôm nay câu được nhiều cá thế này, bảo đầu bếp của Thiên Hương Lâu làm một mâm toàn cá nhé!” – Vu Nặc kéo Vu Duy, lôi bằng được tới Thiên Hương Lâu.

Mặc dù đã qua giờ cơm trưa, nhưng Thiên Hương Lâu vẫn còn khá náo nhiệt, hết bàn nọ đến bàn kia đều kín người ngồi.

“Tiểu nhị, kêu nhà bếp làm một mâm tuàn cá này mang đến Mai viên.” – Vu Duy đưa giỏ cá trong tay cho tiểu nhị, tủm tỉm cười nói.

Tiểu nhị thụ sủng nhược kinh đón lấy giỏ cá, hớn hở bước đi.

“Tam ca, sao anh chàng tiểu nhị quán này lại có bộ dáng thụ sủng nhược kinh như thế? Chẳng lẽ huynh là đầu bài của Thiên Hương Lâu này?” – Vu Nặc nhìn vẻ mặt cung kính của tiểu nhị, càng thấy khó hiểu.

Vu Duy gõ đầu Vu Nặc một cái – “Con bé này nghĩ linh tinh cái gì thế, Thiên Hương Lâu này là sản nghiệp của nhị ca đấy.”

“Địa bàn của nhị ca cơ đấy! Nhị ca oách thật, vậy địa bàn của tam ca ở đâu?” – Vu Nặc cười rạng rỡ.

Ở Vu gia, sẽ chọn lựa trong những người con trai lấy một người kế thừa tước vị, những người còn lại không được can dự vào quốc sự nữa, mà phải tự xây dựng sự nghiệp, Vu gia và nước Nam Việt sẽ không can thiệp. Đến lứa của Vu Nặc đây, hai vị ca ca của Vu Nặc đều không quan tâm đến chính sự, chỉ có đại ca Vu Khải từ nhỏ đã yêu thích binh pháp, đến tác phong hành sự cũng rất giống Vu Khiếu Thành, cho nên tước vị quốc công đời tiếp theo của Vu gia sẽ giao cho Vu Khải. Cũng chính vì mấy huynh đệ họ không có tranh giành nhau, cho nên tình cảm huynh đệ vô cùng tốt.

“Muốn xem địa bàn của tam ca cũng được, chờ lát nữa ăn xong, tam ca dẫn muội đi chơi được không?” – Vu Duy cưng chiều xoa xoa đầu Vu Nặc.

Vu Nặc chu môi, nắm lấy tay Vu Duy: “Ca, muội không phải Tiểu Ly, đừng xoa đầu muội suốt thế.”

Nhắc đến Tiểu Ly, một đám mềm mượt trắng muốt chui ra từ tay áo Vu Nặc, hấp háy đôi mắt nhỏ, nhìn Vu Nặc trông đến là tội nghiệp, nó rất buồn bực, không việc gì Vu Nặc gọi nó làm chi!

Thấy Vu Duy, Tiểu Ly hoảng hốt kêu lên một tiếng, nhảy khỏi tay áo Vu Nặc, nhào lên người Vu Duy, cọ trái cọ phải, lông trắng mượt mà cù cho Vu Duy cười đến nghẹt thở: “Nặc Nhi, con vật nhỏ này của muội nghịch ngợm thật ấy, giống hệt muội.”

“Nặc Nhi… Đúng là nàng rồi Nặc Nhi!” – Đằng sau vang lên một giọng nói reo vui, Vu Nặc chợt có một dự cảm không lành.

Vu Nặc quay đầu lại hờ hững liếc nhìn người phía sau, tiện đà bước theo Vu Duy về phía Mai viên.

“Nặc Nhi, ta là Vũ Dương đây, nàng không nhận ra ta sao?” – Hàn Vũ Dương cuống quít trong lòng, ngăn lại Vu Nặc và Vu Duy, đã tìm kiếm khắp An Thành hơn hai tháng rồi, hôm nay rốt cuộc hắn cũng đã tìm được Vu Nặc, làm sao có thể dễ dàng để nàng đi như vậy chứ.

“Nhận ra, thái tử nước Tây Sở.” – Vu Nặc vừa nói vừa sáp vào gần bên Vu Duy, nghiêng nghiêng người dựa vào vai Vu Duy.

Khóe miệng Hàn Vũ Dương hơi nhếch lên, ngực len lén thở phào một cái, thầm nghĩ, may mà không chối bỏ: “Vậy cũng nên đáp lại một tiếng mới phải chứ!”

“Tôi muốn ăn cơm, không rảnh.” – Vu Nặc đưa ra một lý do đơn giản, nhưng bộ dạng kia so với một thái tử như Hàn Vũ Dương còn ngạo mạn hơn biết bao.

Vu Duy thấy Vu Nặc khó chịu ra mặt, nhưng Hàn Vũ Dương cũng là một cái đuôi cứng đầu, e là chuyện này không sao dàn xếp ổn thỏa được, đành chắp tay hướng Hàn Vũ Dương nói: “Thái tử điện hạ có thể cùng chúng tôi tới Mai viên ngồi chút không?” – Vu Duy vừa nói dứt lời, Vu Nặc đã trừng mắt nhìn hắn, liều mạng trừng mắt thiếu điều ra tay bóp chết.

Hàn Vũ Dương cũng là một người rất biết kiềm chế, mặc dù thấy Vu Nặc vẫn bám tay Vu Duy, nhưng nhìn khuôn mặt Vu Nặc và Vu Duy rất giống nhau, nhất định không phải người yêu, liền mỉm cười gật đầu, theo chân Vu Nặc vào Mai viên.

Vừa ngồi xuống, Vu Nặc đã cố nén giận hỏi: “Nói, đến Nam Việt tìm tôi làm gì?”

“Xin Dụ đế tứ hôn.” – Hàn Vũ Dương nói thẳng, thẳng đến mức khiến cằm Vu Duy muốn rớt xuống đất.

Vu Nặc lạnh lùng lườm Hàn Vũ Dương – “Xin tứ hôn sao phải dán hình tôi khắp cả thành?”

“Chỉ biết tên nàng là Nặc Vân, chẳng biết nàng là con gái nhà nào, đành phải tới nhờ Dụ đế giúp đỡ.” – Hàn Vũ Dương cũng không quanh co lòng vòng, vừa cười vừa đáp.

“Xin Dụ đế tứ hôn, ý tưởng cũng không tồi, đáng tiếc… hôn sự của tôi, ngài ấy không làm chủ được!” – Lời nói của Vu Nặc khiến Hàn Vũ Dương ngẩn ra.

“Vì… vì sao?” – Hàn Vũ Dương không hiểu rõ ý tứ trong lời Vu Nặc nói, nghe xong mặt mũi mù mờ.

“Chẳng tại sao cả, tổ huấn của Vu gia không cho phép kết hôn với hoàng thất, khai quốc tiên đế của nước Nam Việt sau khi biết việc này, ban cho con cháu Vu gia chúng tôi một đạo ý chỉ, hôn sự của con cháu Vu gia, vua nước Nam Việt không được can thiệp.” – Vu Nặc chậm rãi phe phẩy chiếc chén trong tay, thờ ơ nói.

Thoáng chốc, Hàn Vũ Dương ngây ra hoàn toàn, cho đến giờ hắn vẫn không ngờ tới Nặc Vân mà mình quen biết bao lâu nay là con cháu Vu gia! Vu gia ở nước Nam Việt có chiến công hiển hách, tổ huấn của Vu gia hắn cũng đã từng nghe đến, lúc ấy chỉ cười cho qua, nhưng hôm nay, tổ huấn này tựa như một lằn ranh không thể vượt qua vắt ngang trước mặt hắn.

Hắn chợt nhớ Ngọc Khanh Tử đại sư khi say rượu từng nói một câu “Ai có được Nặc Vân là  có được cả thiên hạ”, mà lúc này, hắn cuối cùng mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói kia! Người của Vu gia, là nhân tài trời phú! Văn võ toàn tài, biết trị quân, lại biết cầm quân, thiên hạ, đối với bọn họ mà nói, chỉ là vật trong lòng bàn tay!

“Làm sao… làm sao có thể…” – Hàn Vũ Dương cúi thấp đầu, thần sắc ảm đạm, bàn tay rơi xuống đụng phải miếng ngọc bội dắt bên hông, ngọc bội chạm vào tay lạnh lẽo, Hàn Vũ Dương nắm chặt tay theo bản năng, có điều, lòng bàn tay từ lâu đã đẫm mồ hôi.

“Nặc Nhi, nàng cũng đã ở Tây Sở nhiều năm… chúng ta quen thân cũng vài năm… nàng… có bằng lòng gả cho ta không?” – Hàn Vũ Dương ngẩng đầu, nhìn Vu Nặc bằng ánh mắt mong chờ.

“Vũ Dương, tôi đã nói rồi, Vu gia có tổ huấn không được kết hôn với hoàng thất.” – Vu Nặc lắc đầu, khẽ nhấp một ngụm trà thơm, trả lời cực kỳ giản đơn.

“Nếu không có tổ huấn, nàng có bằng lòng không?” – Hàn Vũ Dương hỏi lần nữa.

Hàn Vũ Dương không phải một chàng trai dễ bỏ cuộc, đức tính bền gan vững chí đã từng khiến cho Vu Nặc cũng cực kỳ bội phục, mà lúc này, lại khiến cho Vu Nặc khó xử.

Vu Nặc đứng dậy chậm rãi đi đến bên cửa sổ, hơi dựa mình lên song cửa, nhìn xuống sân ngập sắc hải đường, khẽ cười đáp: “Không muốn.”

Lần thứ hai Vu Nặc trả lời đã khiến Hàn Vũ Dương sửng sốt: “Vì sao?”

“Mặc dù đế vương các triều đại nước Tây Sở đều có quy định một hậu một phi, nhưng huynh nghĩ Vu Nặc tôi đây sẽ chấp nhận cùng chung một chồng với những cô gái khác sao?!” – Vu Nặc nhếch miệng quay đầu lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt Hàn Vũ Dương, khẽ nở một nụ cười mang cốt cách thanh cao khí chất ngạo nghễ của nàng thể hiện ra toàn bộ.

Nụ cười nhẹ nhàng kia, Hàn Vũ Dương chưa bao giờ được thấy, cốt cách thanh cao, khí chất ngạo nghễ, khiến hắn thất thần trong giây lát.

“Ta có thể lấy giang sơn làm sính lễ, hứa cho nàng một đời phồn hoa, cả đời chỉ yêu thương một mình nàng!” – Hàn Vũ Dương nói,  hùng hồn đanh thép, cho dù thanh cao, cho dù ngạo nghễ, thì sao chứ, nàng vốn không phải chim hoàng yến trong lồng, nhưng hắn có thể cho nàng một đời phồn hoa, có thể theo nàng xông pha trận mạc, có thể theo nàng tiếu ngạo thiên hạ!

Chẳng vì sao cả, chỉ đơn giản là hắn yêu người con gái trước mắt này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã biết mình yêu nàng, một người con gái không thể không yêu.

Lấy giang sơn làm sính lễ, khí phách biết nhường nào, không thể phủ nhận, lời của Hàn Vũ Dương đầy sức thuyết phục, đã là con gái thì khó mà cưỡng lại được, nhưng Vu Nặc chỉ cười nhạt một tiếng: “Lấy giang sơn làm sính lễ thì sao? Vu Nặc tôi đây chẳng bao giờ muốn có giang sơn!”

… Trước lời nói của Vu Nặc, Hàn Vũ Dương một lần nữa nghẹn lời.

Chỉ trong nháy mắt, Hàn Vũ Dương mới nhận ra, hắn yêu nàng, nhưng cho tới giờ hắn không hề biết nàng mong muốn điều gì!

“Vũ Dương, huynh đã không biết lựa chọn thế nào, thì để tôi quyết định là được rồi, tương lai huynh sẽ là một vị vua rất tốt, mà tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, huynh, có hiểu không?” – Vu Nặc quay người lại, nghiêm túc đến lạ nói.

“Nặc Nhi…” – Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Vu Nặc, Hàn Vũ Dương thoáng chốc thất thần.

Vu Nặc không hề cho… Hàn Vu Dương một cơ hội nào nữa, khẽ cười bám lấy cánh tay Vu Duy rời đi khỏi Mai viên.

“Nàng, không muốn giang sơn!” – Nhìn bóng lưng Vu Nặc rời đi, Hàn Vũ Dương lẩm bẩm nói nhỏ – “Vậy nàng muốn cái gì?”

Thì ra, hắn chưa từng hiểu được nàng, cho dù đã quen biết nàng nhiều năm như vậy!

Trở về từ Thiên Hương Lâu, Hàn Vũ Dương cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tự nhốt mình trong phòng.

Lựa chọn, rốt cuộc đành rời đi, giang sơn và mỹ nhân, hắn mong cả hai đều thuộc về mình, lại quên rằng cá và gấu chẳng thể cùng tồn tại, một người con gái như Vu Nặc, chung quy cũng chỉ là một vị khách đi ngang qua đời hắn mà thôi.

Yêu, sâu sắc mấy cũng chỉ có thể lặng lẽ chôn sâu tận đáy lòng.

Triêu Hoa Nhược Mộng – Chương 10


Chương 10: Bởi vì hiểu huynh

Tốc độ của chim hồng tước thật không phải loại vừa, Vu Nặc chỉ cảm thấy một trận gió ầm ầm thổi qua, sau đó đã nhận ra mình đang ở trong An Thành rồi, nhìn sắc trời, đại khái chỉ tốn nửa canh giờ.

Chim hồng tước là linh thú, rất đáng yêu, cọ cọ vào bàn tay Vu Nặc, đôi mắt xoe tròn nhìn đăm đăm vào Vu Nặc. Vu Nặc tươi cười lấy ra một chiếc bình nhỏ, chim hồng tước vui vẻ reo lên một tiếng, há miệng ngậm lấy chiếc bình, lại cọ cọ tay Vu Nặc rồi bay đi không ngoảnh lại.

Vu Nặc lén lẻn vào Mãn Đinh Trai, phủ đệ của Sở Tử Mộ được hắn tự mình đặt tên, phủ đệ không lớn, đủ loại hoa thơm cỏ lạ, Vu Nặc lại có cảm giác thật là quạnh quẽ, cả phủ đệ chẳng có mấy hạ nhân.

Trong thư phòng bên mái đông vẫn còn sáng đèn, Vu Nặc nhẹ nhàng mò sang, thấy Sở Tử Mộ đang ngồi lặng lẽ một mình, nhảy qua cửa sổ vào trong.

Sở Tử Mộ chợt ngửi thấy một làn hương lan quen thuộc, ngẩng đầu nhìn đã thấy Vu Nặ đang mỉm cười đứng trước mặt mình.

“Trở về rồi à?” – Sở Tử Mộ ôn hòa cười.

“Trở về rồi đây.” – Vu Nặc cười đáp lại. – “Đi phòng ngủ của huynh thôi, tôi có việc tìm huynh.”

Sở Tử Mộ bỗng đỏ bừng cả mặt mũi, đi phòng ngủ, có việc… nghe thế nào nghĩ thế nào cũng thấy đây là một câu nói thực là mờ ám – “Nói luôn tại thư phòng đi.” – Sở Tử Mộ chợt thấy khi mình nói câu đó rất là chột dạ!

Vu Nặc lại không trả lời – “Ảnh ra đây đi.”

“Nặc cô nương có chuyện gì phân phó?” – Ảnh thực cung kính xuất hiện trong thư phòng.

“Mang ba người thân thủ mạnh mẽ tới phòng ngủ của Tiểu Thất, mặt khác tìm người tin cậy đun ba thùng nước thật lớn, mang nước đã đun đến phòng ngủ đi, càng nhanh càng tốt.” – Ảnh gật gật đầu lui ra ngoài, Vu Nặc vòng tay bế Sở Tử Mộ lên.

“Nặc Nhi, mau buông ta xuống, hôm ấy… chuyện nàng ôm ta chạy khắp hoàng cung đã bị phụ thân nàng biết được, chỉ sợ nàng về nhà sẽ bị trách phạt, mau buống ta xuống thôi.” – Sở Tử Mộ đỏ mặt nhăn nhó, thực ra trong lòng vẫn rất là vui sướng, nhưng lại có chút e ngại.

Vu Nặc cười nhìn Sở Tử Mộ, vẫn bế hắn đi ra ngoài – “Phòng ngủ ở đâu vậy?”

“Nàng… nàng buông ta xuống, ta đưa nàng đi.” – Ôi, lời vừa nói ra, ngay cả Sở Tử Mộ cũng tự nhận thấy mờ ám.

Vu Nặc cười, ôm Sở Tử Mộ đi về phía ánh đèn dầu sáng nhất – “Tiểu Thất, tôi muốn chữa khỏi chân cho huynh, huynh có bằng lòng không?”

Sở Tử Mộ ngây người, từ sau khi Vu Nặc xuất hiện, luôn mang đến cho mình những niềm vui bất ngờ, khiến mình sửng sốt không thua bất kỳ ai – “Sao có thể?!”

“Huynh không muốn tôi cũng cưỡng ép chữa cho khỏi chân huynh.” – Vu Nặc cũng không nhiều lời với hắn, dùng ngữ khí bá đạo nói, rồi lại nở nụ cười rất tà ác – “Hơn nữa, tôi muốn cưỡng ép, huynh cũng không phản kháng được.”

Trong lời nói chẳng biết có mang thêm ẩn ý gì không, Sở Tử Mộ chỉ cảm thấy mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn.

Bốn người Ảnh mang tới đã đứng chờ trong phòng ngủ của Sở Tử Mộ, Vu Nặc ôm Sở Tử Mộ, đảo mắt qua mặt bốn người kia, sau đó cười nói: “Tiểu Thất, huynh có một đám tử sĩ thật tốt.”

Vu Nặc ôm Sở Tử Mộ đặt lên giường: “Đoạn cốt tái sinh, huynh phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, tái sinh so với đoạn cốt còn đau đớn hơn gấp trăm lần.”

Nghe được lời Vu Nặc nói, trong mắt bốn người kia ánh lên một tia khác thường, rốt cuộc thì họ đã biếi vì sao Vu Nặc phải gọi họ tới.

“Ba người các ngươi canh chừng Tiểu Thất, đừng để huynh ấy giãy dụa nhiều quá, Ảnh phụ trách đánh ngất Tiểu Thất, như vậy cảm giác của huynh ấy sẽ giảm đi rất nhiều.” – Vu Nặc vặn vẹo cổ tay – “Ta sẽ đánh nát xương đùi Tiểu Thất.”

Khi Vu Nặc nói vậy, Sở Tử Mộ chỉ cảm thấy rùng mình, nhịn không được lui vào phía trong giường.

“Bắt đầu thôi, càng để lâu, dược hiệu lại càng kém.” – Vu Nặc điểm nhẹ đầu ngón tay, hai tay đã nhanh chóng điểm các huyệt vị ở hạ thân Sở Tử Mộ.

“Ừm.” – Sở Tử Mộ cũng không cảm thấy đau đớn gì nhiều, Vu Nặc cong bàn tay, nắn theo sườn hai chân, bởi ngồi xe lăn đã lâu nên hai chân Sở Tử Mộ đã có dấu hiệu teo tóp.

“Răng rắc răng rắc” – Đùi Sở Tử Mộ truyền tới những âm thanh vỡ vụn.

Một khắc sau, Vu Nặc thở nhẹ ra một hơi, giải khai các huyệt vị ở hạ thân Sở Tử Mộ. Lực đạo để đánh nát xương đùi rất quan trọng, nếu mạnh quá, xương cốt vỡ hết, còn nhẹ quá, thì lại phải chịu thêm đau đớn lần nữa, vì xương đùi của Sở Tử Mộ mảnh mai lại yếu ớt, cho nên Vu Nặc không dùng quá nhiều lực là được, nắm lấy miệng Sở Tử Mộ nhét vào viên Lãnh Ngưng Đan mà Bạch lão nhân đã luyện.

Đan dược vừa vào bụng, Sở Tử Mộ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng không biết ở đâu chạy tán loạn, luồng khí nóng chạy khắp toàn thân vẫn không có lối ra bèn theo gân mạch lao xuống phía thân dưới.

“Ưmmm… a….” – Sở Tử Mộ nhịn không được rên nhỏ, chỉ cảm thấy dưới đùi đã lâu không cảm giác giờ đang truyền tới những cơn đau bỏng rát, dược lực mạnh mẽ đang hung hăng xé rách gân mạch.

Vu Nặc nhận ra từ sau khi thuốc có hiệu lực, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, có thể giúp được gì nàng đã giúp rồi, còn lại chính là hắn có thể vượt qua được không, đây mới là điều quyết định.

Vu Nặc xoay người lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, nhỏ bốn năm giọt trong bình vào thùng nước, hơi nước bốc lên, trong phòng ngủ tràn ngập một mùi hương mát lạnh, khiến người ta thần thanh khí sảng.

Sau đó lại lấy ra một bình sứ màu đen, cũng nhỏ bốn năm giọt vào thùng nước thứ hai.

Khi cả phòng ngập tràn hương thuốc và hương hoa, Sở Tử Mộ đã đau đớn ngất đi tới tám lần. Khuôn mặt tái nhợt không còn một tí huyết sắc còn chưa nói, mà hắn vẫn cắn chặt răng, chỉ thỉnh thoảng rên vài tiếng.

Vu Nặc nhìn Sở Tử Mộ quật cường, tràn đầy đau xót: “Tiểu Thất, cắn tay tôi đi, đừng cắn răng mình nữa, sau này khỏi chân rồi, tôi không muốn lại phải đi tìm người chữa răng cho huynh.”

Sở Tử Mộ mở mắt nhìn Vu Nặc, miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng: “Nặc Nhi, đều là chuyện sau này nàng còn đùa ta làm gì.”

“Công tử, cắn tay thuộc hạ đi, thuộc hạ da dày thịt béo, cắn cũng không sao.” – Ảnh nhìn Sở Tử Mộ quật cường vậy cũng không đành lòng.

Sở Tử Mộ lại quay đầu đi, cố nén đau, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.

“Thật là một con người quật cường.” – Vu Nặc hơi hơi thở dài nói, cởi áo choàng của mình mạnh mẽ nhét vào miệng Sở Tử Mộ, thấy mấy người kia sửng sốt, cũng không phản ứng lại.

Quá trình nối xương sinh cơ giằng co suốt hai canh giờ, chờ đến lúc dược lực tan bớt, đã tới gần giờ tý, mấy người bọn Ảnh đã bị ép đến kiệt sức từ lâu.

“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, giờ đã không còn gì đáng ngại, có ta ở đây là được.” – Ảnh do dự, nhưng vẫn gật đầu, mang ba người kia rời đi.

Vu Nặc nhìn Sở Tử Mộ nằm trên giường mặt không còn huyết sắc, cũng không cởi quần áo ra, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Sở Tử Mộ, đặt hắn vào thùng nước đã chuẩn bị sẵn đầu tiên.

Ngâm trong thùng nước thứ nhất một khắc, rồi lại đổi sang thùng nước thứ hai, ngâm trong thùng thứ hai nửa canh giờ xong, Vu Nặc lại ôm Sở Tử Mộ tới thùng nước thứ nhất.

Cứ như vậy, ngâm đi ngâm lại trong hai cái thùng ba lần, hai giờ sau, Vu Nặc ôm Sở Tử Mộ từ thùng nước thứ hai ra đặt vào thùng nước thứ ba, sau đó tựa đầu vào bên thùng nặng nề ngủ.

Khi những tia nắng ban mai ấm áp tràn vào trong phòng, Sở Tử Mộ sau một đêm căng thẳng cuối cùng cũng chậm chạp thở ra một hơi, thìn thấy Vu Nặc tựa vào bên thùng nước ngủ, ánh sáng vàng tươi ấm áp bao phủ khuôn mặt nàng, Sở Tử Mộ đột nhiên nở nụ cười.

“Nặc Nhi…” – Vu Nặc ngủ nhưng vẫn cảnh giác, nghe có người gọi mình, liền lập tức tỉnh dậy, tỉnh lại thấy Sở Tử Mộ đang đỏ mặt nhìn mình.

Vu Nặc cười trừng mắt nhìn – ” Hôm qua tôi cũng không có sàm sỡ huynh đâu nhé!”

Nghe Vu Nặc nói vậy, mặt Sở Tử Mộ càng đỏ hơn, Vu Nặc lại càng ngạc nhiên nhận ra, Sở Tử Mộ không chỉ đỏ mặt mà cả người cũng đang đỏ rần rần lên.

Vu Nặc thấy Sở Tử Mộ đã xấu hổ không chịu nổi, vội che miệng cười nói: “Khụ… bây giờ cảm thấy chân thế nào?”

Sở Tử Mộ sờ sờ chân: “Ngồi đã tê rần…”

“Haha…” – Tiếng cười của Vu Nặc thật là trong trẻo – “Huynh đáng yêu thật ấy Tiểu Thất ạ, có cảm giác tê chứng tỏ chân huynh đã ổn rồi, ngâm thuốc cả đêm, nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa là được, ổn rồi thì tôi về nhà trước đây!” – Vu Nặc vỗ vỗ cánh tay đã hơi tê, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Nặc Nhi, đừng…” – Sở Tử Mộ nói nửa chừng vẫn phải cố gắng nuốt vào chữ “đi”, Sở Tử Mộ bây giờ, ngay cả khí lực để nâng tay cũng không có, Vu Nặc mà không ôm hắn ra, hắn ngâm trong này cả ngày luôn.

Vu Nặc cười khẽ, đi đến bên giường, rút lấy kiện trường bào, ôm Sở Tử Mộ từ trong nước ra, lấy áo choàng kia bọc lấy, ôm Sở Tử Mộ đến bên giường – “Lau khô thân mình, thay quần áo sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon nhé.” – Vu Nặc nhẹ nhàng nói bên tai Sở Tử Mộ.

“Nặc Nhi… Vì sao muốn chữa khỏi chân cho ta?” – Sở Tử Mộ khó hiểu, cho đến lúc này hắn mới nhớ hỏi Vu Nặc điều này.

Vu Nặc cười sáng lạn, đưa ra một đáp án thật giản đơn mà kiên định: “Bởi vì hiểu huynh.”